Thấy cô ngơ ngác mở mắt ra, đôi mắt tròn xoe như mèo con, anh không khỏi nở nụ cười: "Quả vải."
Anh lột vỏ, đút cho Đại Ninh từng quả một, cho ăn xong còn không quên thấm ướt khăn lau sạch môi cho cô.
Nhìn cô cả cuộn mình trong ngực anh, trong lòng anh đột nhiên trở nên mềm mại.
Đại Ninh được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi: "Tôi còn muốn ăn que cay."
Trái tim vừa mới mềm xuống của Thời Mộ Dương suýt nữa lại không nhịn được bóp chết cô.
Chờ anh ép đầu bếp làm xong que cay đã là giữa tháng mười một.
Thời Mộ Dương, kẻ từ trước tới nay không biết chăm sóc người khác, hiện tại đã có thể mớm nước đút cơm, ôm người chạy lên chạy xuống, không gì không làm được.
Đương nhiên cuối cùng que cay cũng không đến được tay Đại Ninh, thay vào đó, Thời Mộ Dương bắt phòng bếp vắt óc tìm cách làm một ít đồ ăn vặt khác để dỗ cô.
Thời Mộ Dương rút ra được một quy luật, khi bạn đối xử tốt với cô, cô sẽ rất ngoan, không ồn ào không làm khó, cũng sẽ không cố ý chọc anh bực bội. Nói cô nhấc tay, cô sẽ không duỗi chân.
Thỉnh thoảng vào lúc tâm tình tốt, cô còn vui vẻ kể cho anh nghe hai câu chuyện trước khi ngủ.
Giọng điệu rề rà chậm chạp như ốc sên, nhưng còn mềm mại ngọt ngào hơn trăm hoa mùa hạ.
Nhưng một khi bạn đối xử với cô không tốt, cô kiểu gì cũng sẽ âm thầm làm chút chuyện gì đó, chọc người ta tức giận muốn chết rồi lại phải dở khóc dở cười.
Đại Ninh không cố ý tính toán thời gian, mãi đến một ngày, sắc trời còn chưa sáng, toàn bộ bầu trời đều là màu xanh mực nặng nề, Thời Mộ Dương cho người chuẩn bị quần áo thật dày cho cô, ôm cô lên.
"Thuyền đóng xong rồi."
Đại Ninh lấy lại tinh thần trong nháy mắt. Lúc nhìn thấy mấy con thuyền lớn uy phong đậu trên biển, trong mắt cô lộ ra vài phần ngạc nhiên thán phục.
Quả nhiên là nam chính. Nếu đổi lại là cô thì sẽ không thể nào hoàn thành được một công trình vĩ đại như thế, mang theo người của mình vượt qua biển cả, quay về bờ bên kia.
Gió biển thổi tung vạt áo của cô, Đại Ninh đứng trên thuyền, vẫn có chút cảm giác không chân thực.
Đại Ninh nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta lặng lẽ đi?"
"Ừm." Thời Mộ Dương đè thấp giọng nói.
Tất nhiên Đại Ninh hiểu được ý tứ của anh. Thời Mộ Dương xảo trá nham hiểm, biết rõ không thể nào mang tất cả mọi người đi, thế là sau khi nô dịch những người khác xong, anh không nói hai lời, trực tiếp dẫn người chạy.
Đợi những người khác kịp phản ứng, ngoại trừ chửi ầm lên, cũng đâu thể bơi qua biển đuổi giết anh được?
Nếu như bên cạnh anh là một nữ chính lương thiện thánh mẫu, có lẽ sẽ rơi lệ trách móc anh máu lạnh vô tình.
Nhưng Đại Ninh không phải. Khi tia sáng đầu tiên ló dạng, lần đầu tiên cô chủ động ôm eo anh, cong mắt cười: "Cám ơn anh đã đưa tôi về nhà."
Thật ngu ngốc, chú nhỏ.
Thuyền vừa chuẩn bị xuất phát, một đám người đột nhiên chạy tới từ bờ biển.
Vị trí vốn bí ẩn bị ánh đuốc chiếu sáng, Thời Mộ Dương theo bản năng đưa tay, ngăn cản ánh sáng chói mắt cho Đại Ninh.
Một người đàn ông lưng hùm vai gấu, trong ngực ôm một người phụ nữ vây bọn họ lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!