Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Hoa Tiên Tửu

Dường như anh ta đã trưởng thành trong chớp mắt, không còn phàn nàn chuyện công ty vất vả, dốc sức học hỏi. Từ một thiếu niên không hiểu chuyện, anh ta đang dần lột xác thành một người đàn ông biết cố gắng để bảo vệ gia tộc.   

 

 

Kỷ Mặc Giác ngày càng không thích nói chuyện, đêm hôm đó sau khi Kỷ Mặc Giác trở về, quản gia Lý biết anh ta ngủ trên sàn của phòng cô cả, trên mặt đều là khổ sở và nước mắt, khóc như một đứa trẻ.  

 

Nhưng đến sáng hôm sau, anh ta lại mặc âu phục đi làm như thường lệ.  

 

Thân thể ông cụ cũng không còn tốt như trước kia nữa, có đôi khi nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng ho khan.  

 

Kỷ Mặc Giác trở nên hiếu thuận, không còn gọi ông nội Kỷ là lão già, biết ông cụ đi đứng đau nhức, rảnh rỗi còn bóp chân cho ông cụ.  

 

Quản gia Lý thở dài trong lòng, chỉ thương tiếc cho cô cả, cô ấy còn trẻ như vậy.  

 

Buổi tối hôm đó Kỷ Mặc Giác vẫn đi thành phố W đến sáng sớm mới trở về, cả người lại ngập trong chán nản và lo lắng.  

 

Nhưng trong lòng anh ta luôn có cảm giác rằng Đại Ninh vẫn chưa chết.  

 

Bọn họ là chị em sinh đôi, đã từng được thai nghén cùng nhau, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định anh ta sẽ biết. Kỷ Mặc Giác không dám nhớ lại chuyện quá khứ, vì sao anh ta lại từng khốn nạn như thế, vì một đứa em gái riêng độc ác mà đi trách móc người chị ruột cùng một mẹ sinh ra của mình?  

 

Ngôn Cảnh ghét anh ta cũng là chuyện đương nhiên, anh ta thống khổ ôm chặt đầu mình.  

 

Anh ta chính là một thằng khốn nạn!  

 

Nếu như cho anh ta một cơ hội gặp lại Đại Ninh, anh ta muốn tặng cho cô những gì tốt đẹp nhất trên đời, cô muốn đánh muốn mắng anh ta thế nào cũng được, là do anh ta đã quên mất ý định bảo vệ cô cả đời.  

 

*  

 

Thời Mộ Dương không hy vọng Đại Ninh trở về thủ đô, nhưng cô đã lâu không được hít thở không khí trong lành rồi.  

 

Mấy ngày gần đây biểu hiện của cô cả lười biếng ngoan ngoãn lạ thường, Thời Mộ Dương buông lỏng cảnh giác với cô, thế là hôm nay cô chậm rãi chạy ra khỏi phòng, xuống lầu đi ra cửa.  

 

Cô còn có một kế hoạch, cũng không thể lặng lẽ không một tiếng động chết bên cạnh Thời Mộ Dương được.  

 

Xế chiều, cô đi bộ trên đường dưới ánh nắng dịu dàng của mùa đông. Mùa đông ở thành phố T không có tuyết, so với thủ đô, nơi này ấm áp lạ thường.  

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cả không trang điểm nhưng vẫn chọc cho người qua đường liên tục ngoái nhìn.  

 

Cô luôn có lòng hiếu kỳ mãnh liệt với rất nhiều thứ, trông thấy nồi bánh bao trên đường cũng muốn ăn, trông thấy bánh xốp pho mai vani dài nửa mét cũng không dời nổi bước.  

 

Nhưng trên người cô không có tiền, Thời Mộ Dương sợ cô không cần anh nữa, không dám cho cô tự chủ kinh tế, bình thường đều là cô muốn cái gì anh mua cái nấy.  

 

Cô cả nhìn chằm chằm người ta làm bánh xốp vani dài nửa mét, mắt cũng không chớp một cái. Thanh Đoàn đột nhiên nhớ tới một năm kia, trên người cô cũng không một xu dính túi, sau đó dựa vào khuôn mặt đi lừa ăn lừa uống.  

 

Mắt thấy chuyện cũ sắp sửa tái diễn, cô cả lại định bán tiết tháo để đổi lấy miếng ăn, có người nhẹ nhàng bước tới buộc một chiếc khăn mềm lên cổ cô.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận