Dù sao hiện tại Thời Mộ Dương đã không có ý định tổn thương Đại Ninh nữa. Nếu như để Thời Mộ Dương phát hiện mới chớp mắt mà Đại Ninh đã không cần anh ta nữa, cảnh tượng khi đó sẽ kinh khủng cỡ nào đây!
Cậu hai Thời không phải là Ngôn Cảnh, khi nóng tính lên thì nói chém người là chém người thiệt đó.
Đại Ninh vô cùng chờ mong: "Không muốn. Tuy rằng Triệu Dữ tìm được tôi là chuyện bất ngờ, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ rất đặc sắc."
Thanh Đoàn muốn quỳ. Cô cũng không sống được mấy ngày nữa, không kiếm chuyện thì sẽ chết sao?
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính là Triệu Dữ.
Trước đó tôi đã từng nói là không mua cổ phiếu rồi (đoạn này theo tui hiểu là không chọn nam chính theo vote của độc giả), hi vọng mọi người có thể tiếp nhận. Tôi viết đến đây càng thấy thích Triệu Dữ hơn, trên văn án cũng đã để nam chính là Triệu Dữ rồi.
Liên quan tới chuyện đời trước, sẽ không vì định ra nam chính mà tẩy trắng hay bôi đen bất kỳ đứa con may mắn nào. Tôi sẽ căn cứ vào tính cách mỗi người để đưa ra một tuyến kịch bản hợp lý.
Đại Ninh không ngờ rằng khi cô nói muốn về nhà với Triệu Dữ, Triệu Dữ thật sự có "nhà" ở thành phố T.
Nhà cũng không phải là biệt thự lớn mà là một căn nhà trệt nho nhỏ, ấm cúng bên bờ biển.
Căn nhà có hai tầng, ánh nắng ở tầng hai rất tốt, chính là một căn nhà cực kỳ phổ thông. Có thể thấy căn nhà tuy nhỏ nhưng người lắp đặt lại hết sức có tâm. Bây giờ là mùa đông, trên mặt đất trải kín thảm lông ấm áp. Đại Ninh cởi giày ra, phát hiện lông tơ mềm mại gần như bao phủ nửa bàn chân của cô.
Triệu Dữ thấy cô chỉ đi tất đánh giá chung quanh cũng không ngăn cản cô, anh bật hệ thống sưởi trong phòng lên, căn phòng thoáng cái đã trở nên ấm áp.
Cô cả nhìn ngó trong chốc lát thì hết hứng. Điều khiển từ xa đang nằm trên bàn trà, cô không muốn xem TV, dứt khoát đi xuống phòng bếp xem Triệu Dữ nấu cơm.
Người đàn ông mặc tạp dề, thân hình cao lớn, đôi tay vài phút kiếm trăm triệu bây giờ lại đang làm gà kho coca cho cô.
Anh dùng hết nửa lon coca, nửa lon còn lại bị cô cả mò qua, lặng lẽ uống hai ngụm. Tất cả giống như quay ngược thời gian về mấy năm trước, quay lại thời điểm bọn họ còn ở trong thôn Hạnh Hoa.
Triệu Dữ ngoảnh đầu lại thì thấy cô cả đang ôm lon coca, tinh xảo như một con búp bê sứ.
Trong nước đã sắp đến tết Nguyên Đán. Hơi lạnh làm ướt lông mi cô, mỗi lần anh tình cờ quay lại, cô đều đáp trả bằng một nụ cười ngọt mềm.
"Sườn xào chua ngọt nhớ cho thật nhiều đường nha." Cô cả không quên căn dặn.
Ánh mắt cô long lanh có thần nhìn chằm chằm động tác của anh. Đến bước thêm đường, Triệu Dữ vẫn cứ nên cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu như cũ. Cô có chút tức giận, ôm lấy cái tay đang thêm đường kia của anh, ép anh đổ xuống.
Cô cả đã sắp biến thành một con lười nhỏ vô lại, gần như treo cả người trên cánh tay người đàn ông.
Bị cô lăn qua lăn lại như thế, nồi sườn xào chua ngọt đã bị đổ vào gần nửa lọ đường.
Triệu Dữ mặt không biểu cảm nhìn cô, cô cả nhìn một nồi đường, hiếm khi có chút chột dạ. Cô chớp mắt, lẽ thẳng khí hùng đổ tội: "Là do anh tự đổ vào mà!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!