Triệu Dữ hệt như nhân vật phản diện, sờ tóc Đại Ninh, giọng nói vừa dịu dàng vừa âm trầm.
"Cô ấy rơi vào tay tôi thì nên tỉnh ngộ từ lâu."
Đại Ninh không rõ ràng cho lắm, nhưng những lời nói đó lại chọc giận Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh vừa nhẹ nhàng thở phào, biết Đại Ninh không tự nguyện, lại vừa giận dữ, Triệu Dữ dựa vào cái gì mà dám làm ra chuyện như thế đối với cô.
Anh nắm lấy cổ áo lại Triệu Dữ, vung một nắm đấm.
Triệu Dữ không hề tránh, anh kêu lên một tiếng đau đớn, rồi quay đầu, khẽ cười ra tiếng.
Gần như đồng thời, tiếng súng lên cò vang lên trong phòng, người của Triệu Dữ đồng loại nhắm thẳng vào Ngôn Cảnh.
Mặt mày Ngôn Cảnh lạnh lùng, cũng không thấy bao nhiêu sợ hãi.
Triệu Dữ vỗ tay phát ra tiếng, súng trong tay những người kia quay ngược lại Đại Ninh.
Cô cả bị một đống người nhắm vào, lộ ra vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Không phải vừa nãy Triệu Dữ còn gọi cô là bảo bối nhỏ ở trên giường mà, tình cảnh lúc này là thế nào đây? Không phải chỉ có cô không hiểu mà Thanh Đoàn cũng mơ hồ.
Triệu Dữ chậm rãi gạt tay Ngôn Cảnh, chỉnh cổ áo mình.
Giọng điệu của Triệu Dữ không nhanh cũng không chậm, thậm chí ôn hòa đến mức lạnh lùng: "Tôi biết anh không sợ đạn, thế nhưng cô Kỷ dễ bị tổn thương như thế này, chỉ sợ 'bằng' một tiếng, cuối cùng đôi mắt xinh đẹp kia của cô ấy sẽ không mở ra được nữa."
Ngôn Cảnh cứng người, lạnh lùng nhìn Triệu Dữ.
"Yên lặng chút đi, biến ra khỏi phòng, nửa giờ sau, tôi sẽ giao lại cô Kỷ đầy đủ không chút sứt mẻ cho anh. Nếu không, cô Kỷ sẽ không còn hoạt bát thế này được nữa đâu."
Đại Ninh bị Triệu Dữ che chắn cực kỳ kín kẽ, nhìn anh thực sự trở mặt thành nhân vật phản diện.
Ngôn Cảnh mấp máy môi, cân nhắc thế cục. Đúng thật là anh không còn cách nào để bảo đảm cho Đại Ninh sẽ toàn mạng đi ra dưới tình huống này. anh không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ cô gặp chuyện ngoài ý muốn.
Bị người khác uy hiếp, Ngôn Cảnh ra dấu tay, một đám người chậm rãi lui ra ngoài.
"Nửa giờ." Ngôn Cảnh nói.
Triệu Dữ gật đầu, đóng cửa lại. Anh quay đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt thích thú.
Ngón tay cô cả chỉ vào ngực anh, cười mà mặt mày đều cong lên: "Anh nói anh hạ thuốc tôi hả? Rơi vào tay anh, tôi phải tỉnh ngộ hả?"
Triệu Dữ nắm chặt ngón tay cô, không hề lên tiếng.
Anh dắt cô đi đến trước bàn ăn. Tự anh đi vào phòng bếp, dùng tay thử nhiệt độ của trứng hấp, phát hiện vừa ấm, còn chưa nguội.
Anh cầm thìa, đút cho cô từng thìa.
Cô cả cũng không sợ, bên ngoài bị vây quanh tầng tầng lớp lớp, nhưng lúc anh kiên nhẫn đút cô ăn, anh đưa đến là cô há miệng ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!