Thời Mộ Dương lau mặt, rít ra mấy chữ từ kẽ răng: "Ông đây không có đam mê với xác chết."
Anh đứng dậy mặc quần áo tử tế, không biết cầm lấy một cái còng tay từ chỗ nào, "cộp" một cái, đeo vào cho cô.
"Khi nào cô sắp chết thì nói một tiếng, ông đây quẳng cô về."
Anh kéo cô đi, lúc này Đại Ninh mới phát hiện, nơi này là một câu lạc bộ ở vùng ngoại ô tương đối đầy đủ tiện nghi.
Thời Mộ Dương cũng lười quan tâm cô, ghét bỏ đi rửa mặt.
Đại Ninh ló đầu ra từ cảnh cửa, trông thấy người đàn ông trong gương đang ngẩn người. Nhưng anh ta thu lại vẻ khác thường ấy rất nhanh, trở nên hung ác không gì không phá được.
Thời Mộ Dương rửa mặt xong, anh đảo mắt một vòng, trong đầu nghĩ tới rất nhiều cách không đánh chết cô nhưng có thể khiến cô nhục nhã. Nhưng đến lúc thực hành lại cảm thấy cách nào cũng khiến nhóc con đáng thương này gặp nạn liên tục.
Trong lòng anh u ám, phát hiện người cũng đưa đến rồi, nhưng anh không hề đạt được mục đích xả giận mà còn nén lại một bụng tức.
Cô cả cúi đầu, tò mò chơi đùa còng sắt trên tay.
Thời Mộ Dương nghi ngờ, đến tận lúc chết, anh vẫn không hề có chút trọng lượng trong lòng cô.
Phát hiện này khiến lòng anh cực kỳ không thoải mái, đột nhiên anh nhớ tới người đàn ông đưa cô đi mà anh điều tra ra được. Triệu Dữ sở hữu bảo khoáng Ổ Đông, còn có cậu cả nhà họ Ngôn đính hôn không thành với cô.
Cô không thích mình, chẳng lẽ là thích bọn họ sao?
Anh không che giấu được sự ác ý trong ánh mắt, kéo cô đến.
"Cháu gái, chúng ta chơi một trò vui."
Thời Mộ Dương mỉm cười: "Bảo khoáng Ổ Đông và sáu mươi phần trăm cổ phần nhà họ Ngôn, so với cô thì cái nào quan trọng hơn đây."
Đại Ninh ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì hỏi lại.
"Thời Mộ Dương, thế lực nhà họ Thời ở nước ngoài và tôi, trong lòng anh, bên nào quan trọng hơn?"
Trên trán Thời Mộ Dương nỗi gân xanh, quay mặt qua chỗ khác.
"Ngậm miệng, dĩ nhiên không phải cô."
Câu trả lời của Thời Mộ Dương cũng không nằm ngoài dự liệu của Đại Ninh, nếu như anh nói cô quan trọng hơn thì mới đáng sợ.
Thời Mộ Dương cũng không dùng kế hoạch trao đổi, chuyện sắp tới muốn làm, Thời Mộ Dương lại do dự.
Anh quay đầu nhìn chiếc ghế nơi bãi cỏ, thiếu nữ tay che mặt, thích ý ngồi ở đó. Cô ác độc, yếu đuối, sống không được bao lâu, Thời Mộ Dương biết rằng coi cô là món hời lớn nhất thu được từ cục diện rối rắm này mới là lựa chọn chính xác nhất.
Thế nhưng vừa nghĩ đến việc đổi cô cho người đàn ông khác, trong lòng anh lại trĩu nặng, làm sao cũng không thể bớt được.
Rồi nghĩ đến việc nếu như những người đàn ông đó không đồng ý thì tốt, anh có thể thỏa thích chế giễu cô. Nhưng nếu như bọn họ đồng ý, không biết đồ độc ác này sẽ đắc ý như thế nào. Những cảnh tượng đó chắc chắn sẽ khiến người ta cực kỳ khó chịu, kế hoạch gặp trở ngại.
Thời Mộ Dương không hề phát hiện, anh thật sự không nghi ngờ sức hấp dẫn của cô.
Yêu tinh nhỏ dỗ ngon dỗ ngọt khiến đàn ông mụ mị đầu óc.
Anh sẽ không trả cô về, cũng không thể làm gì cô. Thế là rảnh rỗi, Thời Mộ Dương nằm bên cạnh cô, lấy một cuốn bách khoa toàn thư tang lễ ở bên cạnh.
"Nào, lựa chọn quan tài mà cô muốn sau này đi."
Cô cả nghe vậy, ánh mắt sáng rực lên, lại gần xem với anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!