Sao cô lại xui xẻo vậy, lần nào chết cũng ở bên cạnh anh?
Nhưng mà có lẽ sắp chết cho nên sự tức giận của cô cũng biến thành yếu ớt bất lực. Những năm qua của cuộc đời cô thực sự rất mệt mỏi, bây giờ có được chút yên bình hiếm hoi, cũng không còn tâm trí mà so đo với Triệu Dữ nữa.
Từ lúc Thanh Đoàn trông thấy cô tiêm vào vẫn đang khóc, giờ phút này trong ý thức của cô đã thành một đại dương nhỏ mênh mông.
Đại Ninh dành chút tâm tư, sờ lên đầu nhỏ mềm mại của nó.
Thanh Đoàn "Oa oa" một tiếng, khóc còn dữ dội hơn.
Nó nhìn dáng vẻ hơi thở mong manh của cô, quyết định nức nở nói: "Đại Ninh, tôi không muốn linh hồn của cậu nữa, tôi không về nhà nữa." Mỗi một khế ước giả hoàn thành tâm nguyện, vào thời khắc giao phó linh hồn này, cái giá đều là chết không yên lành, chắc chắn Đại Ninh đang đau đớn lắm.
"Nói gì mà ngu ngốc vậy." Cô phí sức chọc chọc nó.
Đại Ninh biết, nó không quay lại nhà thì sẽ chôn vùi trong quy luật thời không. Một Đoàn Tử chưa từng ăn no, càng ngày càng đói càng gầy, nó luôn có tấm lòng cao cả, không nỡ tổn thương khế ước giả.
Đại Ninh là cơ hội cuối cùng của nó, một khi nó từ bỏ linh hồn của cô, cô chỉ còn lại một phần ba linh hồn lực sẽ rất vất vả, mà Thanh Đoàn cũng tan biến trong hư không.
Thật ra Thanh Đoàn cũng biết rất rõ là nó không cứu được cô.
Nó vẫn đang khóc, Đại Ninh thở dài, không cần phải lo sẽ chết lặng yên không một tiếng động, không ai khóc tang nữa.
"Tiểu Thanh Đoàn, tôi vẫn còn một nuối tiếc nữa. Cậu đi tìm xem, trong sách gốc, ai có khả năng hại tôi nhất. Ý định ngu ngốc tạt axit, cưỡng hiếp tập thể và tai nạn xe cộ là do ai nghĩ ra."
Thanh Đoàn vểnh mông nhỏ, vừa khóc nấc vừa lật sách.
"Để tôi tìm."
Mặc dù bọn họ đều biết, Đại Ninh chỉ có vài nét hời hợt trong cuốn sách mỏng dính kia. Không có quá khứ, cũng sẽ không có tương lai.
Nhưng bốn năm ở hiện tại đã có đầy đủ chân tướng mà Đại Ninh chắp vá được.
Cô không nói cho Thanh Đoàn biết cô đã đoán được.
Đuổi được Đoàn Tử vụng về lại thích khóc, cô không còn thừa sức mà đối phó với người đàn ông trước mặt này nữa.
Tuyết lớn đầy trời, Triệu Dữ dùng ngực của anh sưởi ấm cô.
Mấy năm nay của Đại Ninh, lần đầu tiên được rảnh rỗi, yên tĩnh nhìn một trận tuyết.
Đống tuyết đọng trên vai bọn họ, Đại Ninh nằm trong ngực anh, ngẩng đầu đã nhìn thấy tóc Triệu Dữ bị nhuộm thành màu trắng như tuyết.
Anh không nhìn tuyết, chỉ cúi đầu lẳng lặng nhìn cô.
Cách gần như vậy, Đại Ninh mới phát hiện, giữa lông mày anh còn có một chút dáng vẻ của thiếu niên. Triệu Dữ trước mặt này trẻ trung anh tuấn, cô hoảng hốt nhớ lại, thật ra Triệu Dữ cũng chỉ lớn hơn so với cô một tuổi.
Nhưng bởi vì cô bước đến mà lòng anh thủng trăm ngàn lỗ, cô luôn luôn xem anh như người đàn ông hung ác, nham hiểm kiếp trước, nhưng bây giờ xem ra, lúc anh yên lặng không nói chuyện lại giống thiếu niên an tĩnh hơn.
Triệu Dữ nhẹ nhàng giúp cô thuận khí, cổ họng Đại Ninh ngòn ngọt, lại một ngụm máu phun ra, toàn bộ máu phun hết vào ngực Triệu Dữ, ngón tay anh khẽ khựng lại, lau sạch khoé miệng cô.
Con ngươi của Đại Ninh bắt đầu tan rã, nhưng mà đến khi ra đi, chuyện mà cô cả nhớ nhất vẫn là: "Bây, bây giờ có phải tôi không đẹp nữa không?"
"Rất đẹp." Anh nói.
Cô cả có chút tiếc nuối, rất nhiều năm trước, cô cũng không tin thẩm mỹ của Triệu Dữ.
Triệu Dữ biết cô thích chưng diện, lúc trước ở thôn quê, cô tham gia hôn lễ của người khác, anh sợ cô quấy rối nên để cô mặc mộc mạc chút, cô lanh lợi đi bên cạnh anh, chỉ huy anh đi hái hoa, dường như đó chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua.
Triệu Dữ uốn gối để cô dựa vào, ngón tay anh dịu dàng, vuốt thẳng tóc rối rồi thắt hai bím tóc cho cô.
Nội tạng của cô đau đến mức không nói nên lời, nhưng mà Triệu Dữ cảm nhận được sự phối hợp và vui sướng của cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!