Kỷ Đại Ninh chủ động tới gần cậu ta: "Tôi có lời muốn nói với anh, anh đi theo tôi."
Sau đó cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ngẩng mặt hỏi cậu ta: "Anh muốn tiếp tục chuyện hôm đó không?"
Ánh mắt của cô ngây thơ thuần khiết, sau đó cởi giày, giẫm lên giày da của thiếu niên.
"Ừm?"
Thời Mộ Dương ôm lấy eo của cô, chần chờ nhìn cô.
Thật sự có hảo cảm với cậu ta sao?
Cậu ta khẽ hôn lên mắt cô, cô cười khanh khách.
Thời Mộ Dương nhìn về phía đôi môi của cô, môi thiếu nữ như cánh hoa rở rộ lúc sáng sớm, đôi môi ẩm ướt. Đứng gần như vậy, dường như cậu ta còn ngửi được mùi thơm của đào.
Mười bảy tuổi cũng là lúc lòng khao khát không có sự tự chủ nhất, đồ phá rối, dường như cậu ta đã quên mất mục đích ban đầu của mình, tim đập rộn lên, ngập ngừng cúi đầu.
Sau đó một đám người xông tới.
Lần đó, cậu ta đã bị người bố lòng dạ ác độc đó đánh gãy ba cái xương sườn.
Thiếu nữ xoay người, cô đi đôi giày nhỏ của mình vào, khờ dại nghiêng đầu nhìn cậu ta một chút.
Cậu ta phun một ngụm máu về phía cô, nắm chặt nắm đấm.
Cô lui lại hai bước, dương như cũng ý thức được sự nghiêm trọng quá mức, lập tức chạy thẳng.
Kỷ Đại Ninh mười bốn tuổi bị Diệp Thiên Nhị nuôi đến mức ngang tàng hống hách, không có lòng đồng cảm. Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cô thiếu lòng trách nhiệm, tình yêu và cả sự ngây thơ tốt bụng vốn có của một thiếu nữ.
Từ đó về sau, Thời Mộ Dương không gặp lại cô nữa.
Chắc chắn anh thường xuyên nhớ tới cô! Mỗi lần nhớ tới cô gái này, sự uất ức sẽ khiến người ta tức đến mức nổi gân xanh.
Mấy năm qua đi, anh đã thưởng thức mùi vị phụ nữ.
Nhưng không biết tại sao, anh không muốn hôn người khác, cũng không muốn để cho người khác hôn anh.
Nhất là nơi lồng ngực, anh không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào.
Anh nghĩ chắc chắn do mình bị ám ảnh.
Anh đã từng gặp cô gái xinh đẹp nhất, ác độc nhất trên đời. Vừa ghét cô mà vừa âm thầm dựng lên một nơi bí mật cho cô.
Sau này anh thất thế, bị Thời Mộ Vân tính kế, đến đảo tội ác.
Cuộc sống mấy năm đó rất vất vả, nhưng đối với Thời Mộ Dương mà nói, trải qua cực khổ khi còn bé, trên thế giới này không còn gì là không thể vượt qua.
Trời xui đất khiến, anh gặp được thuyền không may mắc cạn của Kỷ Điềm.
Cô hai nhà họ Kỷ trông giống Kỷ Đại Ninh, cô ta dịu dàng thuần thiện, đôi mắt cười lên toàn hình bóng anh.
Sau khi biết cô ta là em gái Kỷ Đại Ninh, dường như tất cả sự độc ác đã tìm được nơi xả giận.
Nhưng phản ứng của cô ta lại hoàn toàn khác với Kỷ Đại Ninh. Cô ta nhỏ yếu, mềm mại, không biết phản kháng.
Cô ta vừa đáng thương vừa tôn sùng khiến anh ta vui lòng. Lúc Thời Mộ Dương nằm trên cô ta, khẽ vỗ mặt cô ta: "Gọi tôi."
"... Mộ Dương."
"Không, gọi chú nhỏ."
"Chú nhỏ."
"Không đúng, giọng nói kiêu căng một chút..."
Làm sao cũng không đúng, anh cài thắt lưng, không hứng lắm. Nhưng anh chẳng thể ngờ Kỷ Điềm chịu chục nhã như vậy còn cản vết thương thay mình.
Cô ta như một miếng bọt biển, dù anh ta có nhào nặn thế nào, người phụ nữ này đều có thể tha thứ cho anh ta vô điều kiện.
Ở trên đảo nửa năm, cuối cùng anh đầu thương hại cô ta, đối xử với cô ta tốt hơn nhiều.
Cuối cùng nhớ ra, anh thích cô gái đáng yêu lương thiện như vậy.
Sau đó Thời Mộ Dương đưa cô ta ra đảo tội ác, anh giết chết Thời Mộ Vân, nhận thế lực ngoài sáng và trong tối nhà họ Thời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!