Ninh Tri phát hiện ra chỗ tốt của cái khung tâm tình này rồi, cô có thể tùy thời biết tâm tình của Lục Tuyệt.
“Từ hôm nay trở đi, em muốn ngủ ở trên giường.
” Ninh Tri nhìn mắt Lục Tuyệt, đối phương nhanh chóng lại rũ mi mắt xuống, “Em cùng anh ngủ.
”Môi Lục Tuyệt nhấp chặt đến gắt gao, mây đen trên đỉnh đầu giống như biến lớn hơn một chút.
Hắn đây là càng thêm tức giận sao?Đối với một số người bị bệnh tự kỷ mà nói, bọn họ không muốn thứ thuộc về mình bị quấy rầy, cho tới nay Lục Tuyệt đều là tự mình ngủ, Ninh Tri đột nhiên tới gần, trong khoảng thời gian ngắn, hắn rất khó thích ứng cùng tiếp thu.
Ninh Tri hoạt động gối đầu, nhường ra phần giường lớn, “Lục Tuyệt, sô pha cộm cả người em phát đau, mỗi đêm em đều ngủ không tốt, em muốn ngủ trên giường.
”Cho nên, cô sẽ không ủy khuất mình, cho dù hắn tức giận cô cũng sẽ kiên trì ngủ ở trên giường.
Lục Tuyệt lớn lên soái, lại đỉnh mây đen đầy tia chớp như vậy thực đáng yêu, Ninh Tri dỗ hắn, “Chúng ta mỗi người ngủ một nửa giường, em ngủ rất ngoan, sẽ không phiền đến anh”Lục Tuyệt buông mi mắt xuống, hơi thở cả người thực lạnh, như đang kháng cự.
Vẫn là không muốn sao?Ninh Tri chớp chớp mắt, cô chui vào một góc trong chăn, giường có chút cứng, không có mềm mại như cái giường trước kia của cô, cô điều chỉnh vị trí thoải mái nhất, “Em muốn ngủ.
”Nếu không quen, vậy bức bách cho hắn quen đi.
Ninh Tri nhắm mắt lại, cô cảm thấy mình có chút hư, gióng như người xấu bắt nạt trẻ nhỏ vậy.
Trong phòng thực an tĩnh, ánh đèn nhu hòa dừng trên thân ảnh cô chiếu tới trên người Lục Tuyệt.
Một hồi lâu, Ninh Tri cảm nhận được vị trí bên cạnh hơi hơi trầm xuống, bên tai vang lên thanh âm nhỏ vụn do quần áo cọ xát với chăn.
Cô nghiêng đầu nhìn lại.
Lục Tuyệt nằm xuống trên giường, hắn đắp chăn lên, thân thể nằm thẳng tắp, sau đó nhắm mắt lại.
Dưới ánh đèn, mi mắt Lục Tuyệt khẽ run, mắt hắn thật đẹp, mi mắt hơi mỏng, rất đẹp, mà mây đen lóe trên đỉnh đầu điện hắn còn không có biến mất.
Ninh Tri có chút buồn cười, cứ để cho hắn giận dỗi đi, ngày mai tỉnh lại lại dỗ hắn.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh.
Bên cạnh truyền đến hương thơm nhàn nhạt, Lục Tuyệt thong thả mở to mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn mờ mịt nhìn trần nhà, an tĩnh nghe, nơi ngực có chút ấm, có chút ngứa, cảm giác rất kỳ quái.
Hắn thích loại mùi hương này.
Ban đêm an tĩnh, ở nơi mà Ninh Tri không nhìn thấy, mây đen lóe điện trên đỉnh đầu Lục Tuyệt biến mất.
=====Bầu trời xám xịt bị ánh sáng mặt trời xốc lên một góc, ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ.
Ninh Tri bị thanh âm chốt mở toilet đánh thức, cô mở mắt ra, xem Lục Tuyệt đã rửa mặt xong trở về, tóc mái trên trán hắn hỗn độn, một sợi nhếch lên trên trông có vẻ ngốc ngốc.
Lục Tuyệt đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.
Ninh Tri nhìn lại, thấy đầy tủ quần áo đều là quần áo màu đỏ, chỉ có một hai kiện màu vàng, chói mắt thật sự.
Ninh Tri:.
.
Hắn thích màu đỏ đến mức nào chứ?Nhưng không thể không thừa nhận, Lục Tuyệt thực rất thích hợp mặc màu đỏ, màu da hắn rất trắng, mặc quần áo màu đỏ xác thật rất đẹp.
Lục Tuyệt cúi đầu cởi cúc áo ngủ.
Ngón tay hắn thon dài, động tác chậm rãi mà cởi từng cúc một, gương mặt thanh tuấn làm người ta nhìn thấy sẽ có một loại hưởng thụ nào đó.
Sau khi cởϊ áσ ngủ, thân trên Lục Tuyệt trần trụi.
Mắt sáng ngời, Ninh Tri nháy mắt đã không còn buồn ngủ.
Lục Tuyệt thoạt nhìn mảnh khảnh, sau khi cởϊ qυầи áo ra, dáng người lại rất tốt.
Cho dù nhìn thứ góc độ nào cô cũng có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp mơ hồ của hắn.
Lục Tuyệt lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ thể thao màu đỏ, tròng lên.
Ninh Tri không hề có cảm giác xấu hổ khi rình coi, không chỉ có đàn ông thích xem dáng người mỹ nữ, phụ nữ cũng thích thưởng thức thân thể đàn ông.
Lục Tuyệt không chỉ có thân hình, còn có nhan sắc, quả thực là cảnh đẹp ý vui.
Ninh Tri xem đến nhập thần, nháy mắt tiếp theo, Lục Tuyệt cởi dây quần, ánh mắt cô hoãn xuống, nơi lớp vải mày đen kia bao lấy thật sự quá kinh người, cô sợ tới mức chạy nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt.
Sáng sớm, không thích hợp để xem những hình ảnh … như thế này!**Lục phu nhân thức dậy rất sớm, thời điểm Ninh Tri xuống lầu phát hiện bà đã ngồi ở trên sô pha.
Bà Lục ăn mặc ưu nhã, một đầu tóc quăn được búi lên không có nửa điểm hỗn loạn, trên đôi tay được bảo dương trắng nõn đeo một chiếc nhân đá quý đỏ rực, cổ tay đeo một chiecs vòng tay trơn bóng màu xanh lục, tràn đầy quý khí của phu nhân hào môn.
Hình tương của bà lúc này so với người thần sắc hoảng hốt lo lắng cho con trai ngày hôm qua hoàn toàn khác biệt.
Ninh Tri đi qua, cô không nhìn thấy Lục Tuyệt trong phòng khách.
Ninh Tri tiến vào, cô ngồi trên sô pha nghiêng đối diện Bà Lục, “Mẹ, chào buổi sáng.
”“Dậy rồi? Dì Hoa đang chuẩn bị bữa sáng, đợi lát nữa là được.
” Trải qua chuyện buổi chiều ngày hôm qua, Bà Lục đối với Ninh Tri cũng bớt đi mấy phần xa cách.
Sinh mệnh của Ninh Tri chỉ còn lại có hai ngày, lửa sém lông mày, cô không thể không nắm chặt thời gian dỗ dành Lục Tuyệt vui vẻ.
Nghĩ như vậy, cô hơi chuyển, đi đến bên cạnh bà Lục ngồi xuống, “Mẹ, con có chút vấn đề muốn hỏi mẹ.
”Từ nhỏ đến lớn, Ninh Tri lớn lên xinh đẹp mê người, miệng nhỏ ngọt nào dỗ người ta vui vẻ, luôn được các trưởng bối yêu thích, cho nên, cô cũng không sợ hãi cùng trưởng bối nói chuyện.
“Con có cái gì muốn hỏi?” Bà Lục buông cái ly trong tay, có chút kinh ngạc với sự khác thường của Ninh Tri, ngày xưa cô đều lạnh mặt không hừ một tiếng, bộ dáng giống như có thâm cừu đại hận với Lục gia càng đừng nói thân cận nói chuyện với bà như vậy.
“Con muốn hỏi một chút, bình thường Lục Tuyệt thích ăn cái gì? Con muốn làm cho anh ấy ăn.
” Cô khong biết Lục Tuyệt yêu thích thứ gì, chỉ có thể hỏi bà Lục.
.