Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Chương 1001: Em muốn cùng anh sinh bảo bảo

Trở lại văn phòng của mình, vị tiền bối cùng văn phòng phát hiện cô có chút thất thần.

Tiền bối là là một người phụ nữ có khuôn mặt hiền từ.

"Làm sao vậy? Có tâm sự?"

"Em đối với viện nghiên cứu, mà nói, em chỉ là, một dụng cụ sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

Nghe vậy nữ tiền bối dừng một chút, sau đó mỉm cười cùng Giản Nhất Lăng nói, "Nhất Lăng, đối với viện nghiên cứu mà nói, không chỉ có em là dụng cụ, chị cũng vậy, chúng ta đều như vậy."

"Chúng ta làm nghiên cứu, là vì cái gì?"

"Bảo hộ những cái người đáng giá chúng ta bảo hộ. Hoặc là trực tiếp bảo hộ, hoặc là dùng năng lực chúng ta đổi lấy tiền tài, gián tiếp mà đi bảo hộ bọn họ cùng chính chúng ta."

"Nhưng mà, em không có, người muốn bảo hộ, không có, người yêu."
"Nhất Lăng, cha mẹ em không yêu em, không có quan hệ, chuyện này không phải em sai, chung quy sẽ có một ngày em gặp được người khác yêu thương em, bọn họ sẽ bảo hộ em, sẽ quan tâm em. Vậy những nghiên cứu em làm, những trả giá cùng nỗ lực, liền có thể dùng để bảo hộ bọn họ."

"..."

Tỉnh mộng.

Giản Nhất Lăng mở mắt ra, nhìn trong phòng một mảnh đen nhánh.

Cô gặp được người yêu cô, nhưng mà vì cái gì, cô không có cách nào bảo hộ anh?

Là bởi vì cô còn chưa đủ nỗ lực sao?

Cô là người không hiểu cái gì là thân tình cái gì là tình yêu.

Nhưng mà cô biết nếu Địch Quân Thịnh chết, cô sẽ rất buồn lòng rất khổ sở.

Cô không muốn A Thịnh có việc.

Nhưng mà cô không có cách nào bảo hộ anh, không có cách nào giữ lại anh.

Những gì cô đã học đều không có một chút tác dụng.

Giản Nhất Lăng cảm giác được có chất lỏng ấm áp từ hai mắt của mình chạy ra, xẹt qua gương mặt của mình.
Giản Nhất Lăng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi phòng mình.

Địch Quân Thịnh ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên nghe được động tĩnh, giữa một mảnh đen nhánh, một cái thân ảnh kiều tiếu xông vào phòng anh, trực tiếp bổ nhào lên giường anh.

Quen thuộc hương vị, quen thuộc thân hình.

Giản Nhất Lăng chui vào ổ chăn của anh, sau đó chui vào trong lòng ngực anh.

Hết thảy tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.

"Nhất Lăng?" Địch Quân Thịnh cúi đầu.

Người trong lòng ngực không có đáp lại, một đôi tay kiều nộn vội vàng mà ở trên người anh sờ soạng.

"Nhất Lăng, em làm sao vậy?" Địch Quân Thịnh giờ phút này chỉ có nghi hoặc cùng lo lắng.

"A Thịnh, em muốn cùng anh sinh bảo bảo."

Giản Nhất Lăng thực kiên định, thực bức thiết mà nói ra suy nghĩ của chính mình.

Địch Quân Thịnh như bị cái gì đó ập qua.
Đây là cái yêu cầu gì?

"Nhất Lăng, trước nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

Trong bóng đêm, tay Địch Quân Thịnh sờ đến một ít ướŧ áŧ ở trên gương mặt Giản Nhất Lăng

Cô ấy khóc?

Chuyện này làm cho tim Địch Quân Thịnh như bị ai đó nắm lên.

Anh từ trước đến nay đều không có gặp qua Giản Nhất Lăng khóc.

Phía trước mặc kệ là bị oan uổng, chịu ủy khuất, bị ức hϊếp, bị nhạo báng, bị bắt cóc, cô đều chưa từng rớt qua một giọt nước mắt.

"Em trị không hết bệnh của anh."

Nghe được câu trả lời này của Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh ngược lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hóa ra là chuyện này, không phải cô ấy bị thương thì tốt rồi.

Địch Quân Thịnh duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái ót Giản Nhất Lăng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trấn an cô.

"Không có việc gì, trị không hết liền trị không hết, cũng không phải chuyện gì to tát."
Địch Quân Thịnh đã có thói quen, từ lúc bắt đầu anh đã không có ôm qua cái hy vọng gì.

Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà tìm đến vô số bác sĩ, anh đã có thói quen.

Anh đã có thói quen ở trong tuyệt vọng sống sót, ôm ý tưởng có khả năng tùy thời đều có thể chết đi, qua mỗi một phút.

Chỉ là cô ấy khóc là anh chưa từng nghĩ đến.

Nhấn Mở Bình Luận