Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Chương 1005: Bảo hộ Kiều Kiều của chúng ta (3)

Suy tư qua đi, người đàn ông hướng Giản Nhất Lăng xác nhận, "Nếu cô là thành tâm thành ý mà muốn cùng chúng tôi ngồi xuống nói chuyện tiền thuốc men, chúng ta đây phải nói cho tốt, nhưng mà cô muốn bảo đảm những người phía sau cô không được động tay động chân."

"Tôi bảo đảm bọn họ không động thủ, nếu ông không yên tâm, hiện tại có thể báo cảnh sát." Giản Nhất Lăng nói.

Người đàn ông có chút chần chờ mà quay đầu lại nhìn về phía người nhà của mình.

Mọi người trong nhà đưa mắt ra hiệu cho ông ta.

Cảnh sát tới, tiền bồi thường bọn họ liền không dễ nói chuyện.

"Được, tôi đáp ứng cùng cô nói chuyện." Người đàn ông đáp ứng yêu cầu của Giản Nhất Lăng, sau đó đối với phòng phát sóng trực tiếp của mình nói, "Nhóm Thiết Tử, tôi hiện tại tắt trước, buổi tối sẽ cho mọi người biết kết quả đàm phán."
Người đàn ông đóng phát sóng trực tiếp.

"Các ngươi muốn nói như thế nào?" Người đàn ông hỏi, ngữ khí cùng tư thái đều so với vừa rồi lúc mở ra phát sóng trực tiếp muốn ngạo mạn không ít.

"Nói ra điều kiện của ông." Giản Nhất Lăng nói.

Người đàn ông nói với Giản Nhất Lăng, "Lão phu nhân của chúng tôi bị té ngã, nằm viện một tháng không thể thiếu, tổn thất tinh thần, người nhà chúng tôi cần thiết xin nghỉ để chăm sóc bà, tiền lương bị trừ, hơn nữa lúc sau lão phu nhân có khả năng không thể đi lại, cần trường kỳ có người chăm sóc, những phí dụng này tính xuống, các ngươi phải đưa không sai biệt lắm tầm mười vạn, đương nhiên đây là trong tình huống lão phu nhân ở trong nửa năm có thể tốt lên, nếu trong nửa năm vẫn không thể xuống giường, tôi còn muốn các người trả thêm phí dụng."
Vợ của người đàn ông nói, "Lão phu nhân của chúng tôi đã rất đau đớn, tiền thuốc men hơn nữa tiền lương đi làm của mấy người chúng tôi, mười vạn tính ra còn thiếu."

Bà lão bị té ngã, vừa mới bệnh viện đã kiểm tra qua, gãy xương cũng đều không có, toàn thân trên dưới cũng chỉ có hai chỗ bị bầm.

Chỉ là bà lão vẫn luôn kêu đau, bệnh viện đành phải lại kiểm tra cho bà ta từ đầu đến chân làm một lần nữa, hiện tại kết quả kiểm tra còn không có ra tới.

Cứ như vậy mà mấy người trong nhà của bà ta mở miệng muốn mười vạn tệ.

Khó trách người đàn ông này muốn đóng phát sóng trực tiếp mới bàn đến tiền bồi thường, phỏng chừng chính ông ta trong lòng cũng rõ ràng, mình hô cái giá này hô quá cao, sẽ có dân mạng cảm thấy có vấn đề.

"Có thể. Các ngươi lấy ra chứng cứ chứng mình bạn của tôi đụng phải lão phu nhân của mấy người, mười vạn liền cho các người." Giản Nhất Lăng nói.
Giản Nhất Lăng nửa câu đầu nói làm người nhà của bà lão vừa lòng, nhưng mà nửa câu sau ngay sau đó làm cho bọn họ không vui.

"Chứng cứ? Lão phu nhân chính miệng nói, còn cần cái chứng cứ gì?"

"Đúng vậy, lão phu nhân chúng ta không hồ đồ, nhận biết rõ ràng, chính là cô gái kia làm bà té."

"Các ngươi không phải là muốn quỵt nợ chứ?"

Mấy người trong nhà bà lão người một lời ta một ngữ.

"Nói miệng không bằng chứng." Giản Nhất Lăng trả lời, ngữ khí bình tĩnh không có gợn sóng.

"Cô không muốn nhận cứ việc nói thẳng, còn cố ý hỏi chúng tôi muốn bao nhiêu tiền, cô rõ ràng chính là muốn không nhận trướng!"

"Tôi chỉ là muốn chứng cứ." Giản Nhất Lăng lặp lại.

"Ai cũng đều biết cái hẻm nhỏ kia bên trong không có máy theo dõi, không có những người khác đi ngang qua, chúng tôi nơi nào có chứng cứ đưa cho các ngươi?" Một người con dâu của bà lão hùng hổ mà phản bác.
"Vậy không bàn nữa, các người báo cảnh sát đi." Giản Nhất Lăng trả lời.

Giản Nhất Lăng nói xong quay đầu liền đi.

Mắt thấy mười vạn tệ tới tay muốn bay.

Mấy người trong nhà bà lão sôi nổi tiến lên, đem cửa phòng bệnh lấp kín, không cho Giản Nhất Lăng bọn họ rời đi.

"Muốn chạy có thể, đem bồi thường thanh toán!"

"Ngươi đây là có ý gì? Đùa chúng tôi sao? Mười vạn tệ đã là cho các ngươi mặt mũi, liền một chút trách nhiệm các ngươi cũng không muốn phụ trách?"

Con trai cả của bà lão có dáng người cao to đứng ở cửa phòng bệnh.

Nhấn Mở Bình Luận