Sau khi đàm phán ổn thỏa, Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đi đến khách sạn suối nước nóng dưới tướng tập đoàn Lục thị, mát-xa thả lỏng tâm tình.
Mát-xa xong, hai người ai về nhà nấy.
Vương tổng chuẩn bị hợp đồng rất nhanh, không quá ba ngày liền hoàn thành.
Lúc ký hợp đồng thì Khương Thu Nghi không có mang theo nhiều người như hôm qua. Ngoại trừ lái xe ở bên ngoài, còn có luật sư Nghiêm Húc mà Lục Minh Thừa sắp xếp cho cô nữa.
Xem hết hợp đồng, Nghiêm Húc chỉ ra một vài sơ hở và yêu cầu đối phương sửa đổi chúng.
Ba ngày qua Vương tổng đã đi tìm hiểu thân phận của Khương Thu Nghi.
Trong lúc luật sư còn đang xem xét hợp đồng, Vương tổng liền nhìn qua phía Khương Thu Nghi, gọi: "Tiểu thư Khương."
Khương Thu Nghi đang báo cáo tiến độ cho Lê Diệu, nghe ôn gọi thì ngước mắt nhìn lên ông ta một cái: "Vương tổng có chuyện gì sao?"
Vương tổng suy nghĩ, thấp giọng nói: "Nếu tôi đồng ý trả giá cao hơn chút nữa, giữ lại một phần cổ đông của chiến đội. Tiểu thư Khương có nguyện ý không?"
Có tập đoàn Lục thị bỏ vốn, chiến đội này coi như có mục có nát cũng sẽ không bị sụp đổ.
Nghe vậy, Khương Thu Nghi mỉm cười: "Không nguyện ý."
Cô cất di động, hờ hững nói: "Vương tổng, thứ tôi muốn là toàn cổ phần của cả chiến đội."
Vương tổng: "..."
Ông ta thấy không thể thuyết phục được Khương Thu Nghi, chỉ có thể từ bỏ thôi không hỏi nữa.
Sau một hồi, hợp đồng đã được ký kết thành công.
Sau khi ký tên, Khương Thu Nghi nói cho Lục Minh Thừa một tiếng.
Không đến nửa giờ sau, Vương tổng liền nhận được biên lai của tài khoản.
Trên mặt ông ta chứa đầy ý cười, bắt tay với Khương Thu Nghi: "Cảm ơn tiểu thư Khương, hợp tác vui vẻ."
Khương Thu Nghi gật đầu, nhìn về phía Vương tổng: "Vương tổng, quá khứ của chiến đội, chuyện của các tuyển thủ, vô luận là xấu hay đẹp cũng hy vọng ngài hãy giữ bí mất."
Vương tổng: "Được."
Ông ta không muốn bị Lục thị truy cứu trách nghiệm.
Ký hợp đồng xong, Vương tổng mang cô đi tới căn cứ lần nữa, giới thiệu các thành viên chiến đội với cô.
Do là đã được Vương tổng thông báo từ trước, cho nên tất cả tuyển thủ của chiến đội đều đã đứng đậy đợi sẵn rồi.
Thấy Khương Thu Nghi xuất hiện, mọi người đều đồng loạt sửng sốt.
Vương tổng không phát giác được khuôn mặt của các tuyển thủ đang dại ra, chỉ tay nói: "Đây là bà chủ mới của các cậu, tiểu thư Khương."
Mọi người: "Chào bà chủ."
Khương Thu Nghi: "..."
Cô bật cười, cong môi nói: "Chào mọi người."
Cô dừng một chút, thấp giọng nói: "Mọi người đã dọn xong hết đồ rồi sao?"
Mọi người sửng sốt: "Dọn đồ gì cơ?"
Khương Thu Nghi nhìn về phía Vương tổng: "Ngài không nói với bọn họ?"
Vương tổng "ồ" lên một tiếng, xoa xoa tay nói: "Xin lỗi tiểu thư Khương, tôi bận bịu nên quên mất việc này."
"Ừ."
Khương Thu Nghi không để ở trong lòng, lần nữa nói: "Mọi người đi thu dọn hành lý đi, chúng ta đổi chỗ ở mới."
Không ai di chuyển.
Khương Thu Nghi cũng không tức giận, dịu dàng nói: "Đổi một nơi tốt hơn so với nơi này."
Cô nhìn mọi người vẫn còn bất động, nhíu mày hỏi: "Mọi người không chịu đổi?"
"Không phải."
Đội trưởng bọn họ đại diện lên tiếng, thấp giọng nói: "Cô hiểu về game sao?"
"Tôi không hiểu." Khương Thu Nghi cười một cái: "Nhưng tôi thích ước mơ của các cậu."
Cô vừa nói xong câu đó, mấy người con trai trầm mặc một lát rồi đông loạt xoay người đi lên lầu.
Bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Khương Thu Nghi thấy vậy, cực kì vui mừng.
Trước khi đến kí hợp đồng với Vương tổng, cô đã chọn xong nơi ở, là một căn biệt thư hướng ra mặt hồ.
Biệt thự có diện tích rất lớn, phong cảnh cực đẹp, xung quanh có một cái hồ, là nơi lí tưởng để người ở có thể hằng ngài ra xung quanh hồ tập thể dục.
Biệt thự là của Lục Minh Thừa, nhưng bởi vì quá lớn nên cả hai người đều chưa từng ở. Hiện tại nơi này dùng cho các cậu nam sinh ở trong chiến đội trú tạm, chính là vừa lúc.
Cô tính toán, biệt thự lớn có 3 tầng với mười mấy căn phòng. Phòng khách tầng hai lẫn tầng ba đều rất lớn, có thể dùng để làm xưởng chính.
Bởi thì thời gian có hạn, Khương Thu Nghi chỉ tạm thời cho người đem đến một ít vật phẩm, cô pha và giường có trước, nhưng chưa hoàn chỉnh. Sau khi chắc chắn sẽ mang mọi người tới đây, cô mới cho người đưa tới.
Về phần máy tính, cô cũng mua loại máy tính xịn nhất, thích hợp cày game, đưa lại đây.
Mấy cậu con trai xuống xe, ai nấy cũng đều hoang mang ngơ ngác.
Bọn họ có bị lừa hay không vậy?
Chắc người này không định bao nuôi bọn họ đi?
"Đội trưởng." Một cậu trai có tuổi khá nhỏ lên tiếng: "Mấy người này chắc không phải là quân lừa gạt đâu đúng không?"
Đội trưởng Trình Vĩnh Gia im lặng, thấp giọng nói: "Lừa đảo sẽ lái Bugatti sao?"
Mọi người: "..."
Trình Vĩnh Gia ngẫm nghĩ một hồi, thấp giọng nói: "Coi như cô ấy là kẻ lừa đảo thật đi, chúng ta đi theo cũng tốt hơn ở bên đó."
"Thật." Có người lên tiếng: " Ở lại bên đó, tôi cảm giác mình phải ăn mỳ tôm đến chết mất."
Vài người liếc nhau, nhất trí đi theo.
Bọn họ không chần chờ gì nữa, vì bọn họ không còn đường lui.
Mang người vào biệt thự, Khương Thu Nghi nghe bọn họ thì thậm nghị luận, biết họ hài lòng với nơi này.
Cô đang muốn nói chuyện thì Khâu Kiến Bạch với Trần Phù đã từ trên lầu đi xuống.
Mọi người đều ở trong giới, tự nhiên sẽ quen nhau.
Giới thiệu xong, mọi người cũng tin tưởng Khương Thu Nghi không phải là kẻ lừa đảo.
Khương Thu Nghi nhìn thời gian, giao phó nói: "Các cậu đi cất hành lý đi, hồi nữa xuống ăn cơm."
Mọi người: "Vậy chia phòng thế nào?"
Khương Thu Nghi nhíu mày, cười cười nói: "Tự các cậu quyết định mình ở phòng nào. Nơi này của tôi không nhiều quy củ như vậy. Vui vẻ thoải mái là quan trọng nhất."
"Mỗi người một phòng sao?" Một người hỏi.
Khương Thu Nghi gật đầu: "Đương nhiên, lầu hai lầu ba có thể ở, lầu một thì hơi ầm ĩ, tốt hơn là không nên chọn lầu một."
Lời cô vừa dứt, một đám con trai khiêng hành lý chạy lên lầu.
Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm nói: "Thật ra nơi này có thang máy."
Nhưng người đều đã đi.
Khâu Kiến Bạch cười một tiếng, nhìn về phía cô: "Cảm ơn."
Trần Phù cũng nói theo.
Khương Thu Nghi tùy ý nói: "Khách khí, điều tôi nên làm."
Sửa soạn xong xuôi, một đám nam sinh còn đứng tần ngần trên lầu một hồi rồi mới xuống dưới.
Khương Thu Nghi sắp xếp đầu bếp đến đây, chuẩn bị cơm trưa cho họ.
Nhìn đồ ăn trên bàn, mọi người đều bị kinh ngạc đến ngây người.
Tôm hùm, hàu sống, gan ngỗng... Ngoại trừ đắt, còn có hiếm vô cùng!
Khương Thu Nghi không biết bọn họ thích ăn cái gì, nên đã nhờ đầu bếp làm đại món gì đó.
Trên cái bàn hình chữ nhật, đồ ăn đã được bày sẵn đầy bàn.
Mọi người nhìn chằm chằm đồ ăn, rồi anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám động đũa.
Khương Thu Nghi dở khóc dơ cười, thấp giọng nói: "Sao mọi người không ăn?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!