Trước đây Vương tổng cũng nói như thế này.
Lúc đầu Vương tổng triệu tập họ lại một chỗ, chiêu đãi thật tốt qua vài ngày, sau đó là bắt đầu chuỗi ngày mỳ tôm.
Khương Thu Nghi biết hiện tại bọn họ là đang nghĩ đến cái gì. Nhưng cô không có cách nào chứng minh, chỉ có thể để thời gian trả lời tất cả.
Khâu Kiến Bạch chính là tiền bối của đám người kia, anh ta nhìn mọi người một lúc rồi lên tiếng, nói: "Ăn trước đi, chuyện này gác lại để sau nói. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là đừng để bỏ đói dạ dày của mình."
Trần Phù cũng bắt đầu động đũa.
Trình Vĩnh Gia hơi mím môi, cũng cầm đũa lên.
Nháy mắt, tất cả mọi người đều cầm đũa ăn cơm.
Bọn họ ăn như hổ đói, ngấu nghiến từng miếng lớn trong miệng.
Khương Thu Nghi lơ đãng nhìn quanh, phát hiện còn có người vừa ăn vừa khóc.
Cô hơi ngừng, bỗng nhiên nhớ tới mấy tư liệu kia.
Vương tổng tìm đến những chàng thanh nhiên này, một là bỏ nhà đi bụi, một là trong nhà quá nghèo không có tiền trang trải cuộc sống, nhưng lại thích chơi game, cho nên mới cùng Vương tổng ký hợp đồng.
Trong đám người thì Trình Vĩnh Gia là lớn tuổi nhất, nhưng cũng chỉ có 20 tuổi. Mấy người khác cũng đều ở độ 18, có hai người thậm chí còn chưa thành niên.
Nghĩ một lát, Khương Thu Nghi thu hồi ánh mắt.
Cô không muốn quấy rầy bọn họ, cũng không muốn làm bọn họ bị mất mặt, đơn giản là giả vờ không phát hiện.
Cơm nước xong, Khương Thu Nghi giao phó với vài người rồi rời đi trước.
Về chuyện chiến đội, cô giao cho Khâu Kiến Bạch xử lý, còn huấn luyện viên, cô cũng sẽ để cho Khâu Kiến Bạch đi tìm.
Khương Thu Nghi chỉ việc bỏ tiền.
Vài ngày sau, Khương Thu Nghi thỉnh thoảng đến thăm biệt thự. Cô phát hiện, mỗi người ở đây đều đang cực kì cố gắng từng ngày, không có lúc nào là không luyện tập.
Bọn họ đang theo đuổi ước mơ của mình.
Khương Thu Nghi sợ bọn họ ăn không ngon, ảnh hưởng thân thể, nên cô cố ý tìm hai đầu bếp, mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn cho họ.
Ngoại trừ đầu bếp, dì giúp việc thu dọn giặt giũ quần áo cũng có, đầy đủ tất cả.
Hôm nay, Lê Diệu theo cô đến chiến đội xem một vòng.
Lúc rời đi, hai người còn định đi dạo phố. Mấy ngày nay đều lo đầu tư cho đám thanh niên trẻ này, Khương Thu Nghi không có thời gian tiêu tiền cho bản thân.
"cảm giác thế nào?"
Khương Thu Nghi nhướng mi: "Tốt vô cùng."
"Cậu thật không sợ tiền ra như tát nước?"
Khương Thu Nghi nghiêng đầu nhìn Lê Diệu, nghĩ nghĩ: "Cũng không sao, người thành công rốt cuộc cũng phải trải qua thất bại."
Huống chi, tát nước cũng không phải là tiền của cô.
Lê Diệu bị logic của cô đánh bại.
Cô ấy trầm mặc một hồi, không khỏi tán đồng cái lý do bao biện này của cô.
"Vậy Lục tổng thì sao, lúc anh ấy biết cậu tiêu tiền cho mấy em trai trắng trẻo thế này, anh ấy có ý kiến gì không?"
Trong mắt Lê Diệu lóe lên tia sáng nhiều chuyện.
Khương Thu Nghi: "..."
Cô bật cười, liếc Lê Diệu một cái, nói: "Cậu đừng nói như kiểu tớ đang bao nuôi bọn họ chứ."
Lê Diệu: "Cũng đâu khác lắm đâu."
Khương Thu Nghi lắc đầu: "Minh Thừa không nói gì, thỉnh thoảng còn hỏi một chút về tình huống bên này."
Lê Diệu nhíu mày, cười cười nói: "Lục tổng rộng lượng như vậy sao?"
Khương Thu Nghi gật đầu: "Rộng lượng gì chứ, ngay từ đầu chúng tớ vốn đã không quản đối phương."
Lê Diệu nhìn chằm chằm gò má của cô một lúc, thở dài: "Haiz."
Cô ấy nói: "Kỳ thật tớ với Hoắc Tầm cũng như vậy."
Hôn nhân không tình yêu, tóm lại cũng chẳng hoàn mỹ như bao người tưởng.
Khương Thu Nghi liếc Lê Diệu một chút, thấp giọng nói: "Ít ra cậu còn đỡ hơn tớ."
Một năm sau, cô sẽ tay không ly hôn rời khỏi Lục gia.
Đến khu trung tâm, hai người đều ném mấy việc phiền lòng ra sau đầu, bắt đầu điên cuồng mua sắm.
Khương Thu Nghi chọn vài bộ váy đẹp mắt, quẹt thẻ tính tiền.
Mua quần áo xong, hai người đến thẳng cửa hàng túi xách.
Nếu như hỏi thứ gì khiến phái nữ mua hoài không biết chán thì túi xách chính là lựa chọn đầu tiên.
Túi xách trị bách bệnh, tốt nhất chính là bệnh hư vinh.
Khương Thu Nghi xem vài chiếc túi vừa mới ra mắt, cô khoác lên vai, nhìn về phía Lê Diệu: "Sao?"
Lê Diệu: "Đẹp."
Khương Thu Nghi nhìn vào trong gương, cũng cảm thấy rất hợp với mình.
Cô đang định gọi nhân viên gói túi này lại thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Xin chào, tôi muốn xem cái túi xách này."
Khương Thu Nghi không động đậy.
Nhân viên nở nụ cười tươi rói chào đón, nói: "Mỹ nữ cứ xem mấy màu khác trước thử đi? Tôi kêu đồng nghiệp vào kho hàng lấy cho cô một màu khác cũng cùng mẫu này, 2 phút thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!