Khương Thu Nghi đưa cho Từ Uyển Bạch, đến chỗ Lê Diệu ngồi nghỉ ngơi.
Hôm nay Từ Uyển Bạch mặc một bộ vest nhỏ màu đen, cả người toát ra một hơi thở lão luyện nơi công sở.
Dáng người cô ta rất chuẩn, ngực tấn công, mông phòng thủ, nhìn rất có khí chất.
Lê Diệu nhìn chằm chằm Từ Uyển Bạch, cầm điện thoại nhắn cho Khương Thu Nghi một tin: [ Ai vậy? ]
Khương Thu Nghi quét mắt, cúi đầu nhắn lại: [ Đối tác của Lục thị trong 1 dự án. ]
Lê Diệu: [ Không đơn giản. ]
Khương Thu Nghi: [ Cậu cũng nhìn ra được? ]
Lê Diệu: [ Lúc nãy cậu đứng trước gương, cô ấy rõ ràng là nhìn thấy cậu, còn ngạc nhiên nữa mà. ]
Khương Thu Nghi: [ Không hổ danh là Lê cầu toàn Diệu. ]
Hai người không nhắn tin nữa, lười biếng ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Khách trong cửa hàng không phải là có quá nhiều, cho nên nhân viên cũng lại đây chiếu cố.
Từ Uyển Bạch xem xem, đột nhiên hỏi: "Tiểu thư Khương, cô cảm thấy sao?"
"Rất dễ nhìn."
Từ Uyển Bạch cong môi, cười nói: "Tôi cũng cảm thấy rất đẹp."
Cô ta nhìn Khương Thu Nghi "Cô định mua?"
Khương Thu Nghi: "Ừ."
"Màu trắng sao?" Từ Uyển Bạch nhìn cô, ôn nhu nói: "Tôi cũng rất thích màu trắng."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi cong môi cười cười: "Màu trắng quả thật rất dễ nhìn. Nếu tiểu thư Từ thích cũng có thể mua."
Từ Uyển Bạch dừng một chút, thấp giọng nói: "Chủ yếu là tôi sợ tiểu thư Khương để ý chuyện tôi mang trùng mẫu túi."
"Sẽ không."
Khương Thu Nghi lạnh nhạt nói: "Tôi mua cũng không nhất định là sẽ mang."
Nụ cười trên mặt Từ Uyển Bạch cứng đờ.
Khương Thu Nghi nói lời này, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nhưng không thoải mái thì sao, nó vẫn là sự thật.
Trong nhà cô có mấy trăm cái túi, không nhất thiết phải mang hết mỗi cái.
Khương Thu Nghi không có thời gian ở lại xem Từ Uyển Bạch biểu diễn, cô quay đầu, đi về phía nhân viên cửa hàng: "Phiền cô lấy ra tất cả màu sắc và kích thước của mẫu túi này giúp tôi."
Hai mắt nhân viên lấp lánh, cười nói: "Được, tiểu thư Khương chờ một lát, có thể cần chút thời gian."
Khương Thu Nghi gật đầu: "Tôi quẹt thẻ trước, tối nay cô cho người giao tới nhà tôi."
Nhân viên: "Được."
Đứng dậy đi tính tiền, Khương Thu Nghi nhìn qua Từ Uyển Bạch còn đang đứng tại chỗ, cô cười nói: "Tiểu thư Từ cứ thoải mái, thích thì mua, tôi cũng sẽ không mang trùng túi xách với cô lúc xuất hiện, cho nên khỏi cần tự mình cảm thấy xấu hổ."
Quét thẻ xong, cô cùng Lê Diệu rời đi.
Vừa ra tiệm, Lê Diệu nhịn không được khoát tay với Khương Thu Nghi, bắt đầu cười , nói: "Trước kia sao tớ không biết, cậu cũng là người rất biết ăn nói người khác đấy."
Khương Thu Nghi: "Vẫn luôn biết, nhưng chỉ thu liễm mà thôi."
Cô bây giờ, hoàn toàn bộc lộ tất cả.
Làm thế nào để bản thân cảm thấy thoải mái nhất. Về phần có làm tổn thương người khác hay không, nếu là người cô thích, cô tự nhiên sẽ im lặng bỏ qua. Còn nếu như người cô ghét, vậy thì tại sao cô lại phải tự dồn nén chính mình?
Như vậy có vui không?
Tiến hai người rời đi, nhân viên cửa hàng vui vẻ ra mặt đi đến chỗ Từ Uyển Bạch.
"Tiểu thư, cô có muốn mua cái túi này không?"
Từ Uyển Bạch cắn môi dưới, thấp giọng hỏi: "Túi này giá bao nhiêu?"
Nụ cười trên mặt nhân viên như bị kiềm hãm, miễn cưỡng duy trì: "Túi này ở tiệm chúng tôi giá 8 vạn 8. Nếu cô mua một túi, vậy đợi chúng tôi lấy mẫu chế tác cho cô."
Từ Uyển Bạch ngẩn ra, nhìn nhân viên: "Vị tiểu thư ban nãy, không phải là không cần lấy mẫu chế tác sao?"
Nhân viên mỉm cười giải thích: "Tiểu thư Khương là khác, cô ấy là khách hàng tiêu thụ hơn trăm ngàn vạn một năm ở chỗ chúng tôi, đương nhiên sẽ được hưởng những dịch vụ ưu đãi, nằm trong phạm vi được mua bản gốc."
"..."
Từ cửa hàng đi ra, Từ Uyển Bạch siết chặt túi bên người.
Cô ta đâm leo thì phải theo lao, không thể nói rồi không mua cái túi giá trị ngang nhau nhưng lại khác.
Tiền lương Từ Uyển Bạch không thấp, hoa hồng từ các dự án cũng không nhỏ.
Nhưng vừa nãy ra tay tiêu hơn 10 vạn, đối với cô ta mà nói vẫn cực kỳ áp lực.
Từ Uyển Bạch tìm nơi nghỉ ngơi, ngồi xuống, từ từ nhắm mắt, áp chế lửa giận trong lòng.
Cô ta có niềm nghi ngờ sâu sắc, Khương Thu Nghi lúc nãy chính là cố tình.
"Tiểu A." Từ Uyển Bạch tỉnh táo vài giây, gọi hệ thống trong sóng não.
Tiểu A: "Tôi đây."
Từ Uyển Bạch hít sâu, thấp giọng hỏi: "Cậu có biết tại sao Khương Thu Nghi lại thay đổi lớn đến như vậy không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!