Ngày hôm sau, Khương Thu Nghi thức dậy.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Lục Minh thừa cũng khó có được một ngày nghỉ ngơi, không đến công ty.
Chẳng qua, Khương Thu Nghi lại cảm thấy hình như tâm tình của Lục Minh Thừa không được tốt lắm. Cô nhìn qua cái người đang trong phòng tắm rửa mặt, thất thần nghĩ, có thể là do tối qua anh uống quá nhiều rượu nên mới như thế.
Khương Thu Nghi rửa mặt sơ qua rồi xuống lầu trước.
Cô trực tiếp đi vào phòng bếp, chuẩn bị nguyên liệu làm bánh.
Đầu bếp thấy cô, ngỏ lời muốn giúp thì bị Khương Thu Nghi từ chối.
Khương Thu Nghi giằng co trong bếp một hồi, sau khi Lục Minh Thừa xuống lầu cũng theo ra ngoài ăn sáng.
Hai người ngồi đối diện nhau, cô nhìn sắc mặt Lục Minh Thừa, hình như có chút không được tốt.
"Tối qua anh uống bao nhiêu rượu?"
Lục Minh Thừa nhìn cô một cái, giọng nói còn có chút khàn khàn: "Không nhiều lắm."
Khương Thu Nghi gật đầu, chỉ tay: "Uống nhiều nước vào đi."
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Ăn sáng xong, Khương Thu Nghi chạy vào phòng bếp tiếp tục làm bánh ngọt.
Đầu bếp bị cô đuổi đi, trong căn phòng bếp rộng lớn giờ chỉ còn lại một người bận rộn. Lục Minh Thừa lơ đãng quét mắt, nhìn đến thao tác điêu luyện của cô.
Anh giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến Khương Thu Nghi lúc trước.
Chuyên ngành đại học của Khương Thu Nghi thật ra không phải là phương diện này. Cô học tiếng Pháp. Còn làm bánh ngọt, hình như sau khi gả cho anh, cô mới bắt đầu học.
Chân Bình rất thích ăn đồ ngọt, nhưng đa số mấy đồ ngọt bên ngoài đều chứa nhiều calo, lại nhiều đường nên bà không quá thích hợp. Sau khi biết được việc này, Khương Thu Nghi liền theo học với đầu bếp, để ngày nào đó có thể làm cho mẹ chồng ăn.
Cô nghiêm túc học hỏi, cộng thêm có thiên phú ở mảng này, không bao lâu sau cô làm được rất ngon. Thậm chí, Chân Bình bắt đầu ghét bỏ đầu bếp làm, chỉ thích ăn của Khương Thu Nghi làm mà thôi.
Đến say này, mấy bà bạn của Chân Bình cũng đều khen cô làm món điểm tâm rất ngon, bình thường sau khi ăn xong sẽ đến nhà uống trà chiều, ăn bánh ngọt.
Mà Khương Thu Nghi, là người hầu hạ mấy người họ.
Nghĩ tới mấy thứ này, Lục Minh Thừa bỗng nhiên hiểu ra những hành động khác thường của Khương Thu Nghi trong mấy ngày qua. Người bị ép quá mức, chắc chắn sẽ vùng lên phản kháng.
Mà loại phản kháng này, không phải là nhỏ.
Có người càng bị ép, thì tâm lý nổi loạn của họ sẽ càng trở nên trầm trọng. Mà Khương Thu Nghi, cô sẽ dằn mọi thứ xuống dưới đáy lòng, một khi tìm được lý do thuyết phục bản thân, tìm được lí tưởng, cô sẽ làm ra những chuyện phải khiến mọi người nhìn vào bằng một cặp mắt khác xưa.
Hiện tại phương pháp giải nén của cô, chính là mua sắm, tiêu tiền.
Lục Minh Thừa nghĩ vậy, cười nhẹ một cái.
Tiêu tiền vậy cũng tốt đó chứ.
...
Khương Thu Nghi vừa cho bột bánh vào lò nướng, quay đầu một cái liền nhìn thấy Lục Minh Thừa đang ngồi cười một mình.
Cô bối rối, cảm thấy rất quỷ dị: "Anh cười cái gì vậy?"
Lục Minh Thừa thôi cười, khôi phục nét mặt hờ hững, nói: "Không có gì. Em làm bánh ngọt cho chiến đội của em?"
Khương Thu Nghi: "Ừm."
Cô nhìn Lục Minh Thừa: "Chúng ta qua đó ăn trưa nhé, anh cảm thấy sao?"
Lục Minh Thừa gật đầu: "Được. Không phải còn chuyện muốn nói sao?"
"Ừm, có." Khương Thu Nghi nói: "Hy vọng có thể nói xong trong buổi cơm trưa này. Nếu không kịp thì buổi chiều em vẫn có thời gian nói chuyện tiếp."
Dù sao cô cũng có rất nhiều thời gian rảnh.
Cô nhìn Lục Minh Thừa: "Buổi chiều anh còn có việc sao?"
Lục Minh Thừa gật đầu: "Hẹn người chơi bóng."
"Golf?"
"Ừ."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi không hỏi nhiều nữa.
Qua một lúc, đột nhiên cô nhớ ra chuyện quan trọng: "Anh nghĩ ra được tên nào chưa?"
Lục Minh Thừa gật đầu nói: "Gọi là Vạn Vật Chi Tỉnh đi."
Khương Thu Nghi chớp mắt: "Hình như em biết vạn vật chi tỉnh?"
"Có lẽ."
Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, lẩm bẩm lại tên hai lần, nói: "Nghe rất thuận miệng, nhưng lấy tên này có hơi kiêu ngạo quá không?"
"Sao kiêu ngạo?"
Khương Thu Nghi suy nghĩ, nhìn anh: "Anh không cảm thấy sao?"
"Không cảm thấy."
Khương Thu Nghi cười: "Được, vậy lấy tên này đi."
Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng.
Khương Thu Nghi nhìn anh, nhấp môi dưới rồi hỏi: "Sao anh nghĩ ra được tên này thế?"
Lục Minh Thừa nhướng mi, thấp giọng nói: "Công ty của em, tên có thể đặt tương quan với đồ vật liên quan tới em."
Câu thành ngữ 'vạn chật chi tỉnh' này, mang cảm giác bao hàm toàn diện, nó cũng có âm thanh phù hợp với chốn Đông Tây. Ai nghe vào cũng đều cảm thấy rất mượt mà.
Khương Thu Nghi càng nhẩm càng thích.
Sau khi chốt tên, Khương Thu Nghi đang định tìm Hứa Thần sửa đổi tên công ty, Lục Minh Thừa đã nói trước: "Để anh nói với cậu ta."
Khương Thu Nghi: "...?"
Cô quay đầu nhìn anh: "Sao anh biết em sẽ thích tên đó?"
Lục Minh Thừa nâng mắt nhìn cô một hồi, nhàn nhạt nói: "Không biết."
Anh chỉ đoán đại.
Tên này có ý nghĩa, chắc hẳn Khương Thu Nghi sẽ không cự tuyệt.
Khương Thu Nghi hơi đơ lại một giây, liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy sâu thẳm của anh.
Lông mi của cô khẽ run, lời nói bên miệng, một hồi cũng không thể nào thốt ra được.
"Em đi làm bánh tiếp đây."
Lục Minh Thừa đã hiểu, không ở phòng bếp quấy rầy cô nữa.
Anh lại đi vào thư phòng. Làm ông chủ cũng chẳng hề thoải mái, ít nhất phần lớn thời gian của Lục Minh Thừa chỉ toàn gắn bó với công việc, không có ngày nghỉ.
Bỏ bánh kem vào hộp, Khương Thu Nghi gọi Lục Minh Thừa ra ngoài.
Hai bọn họ ít có thời gian ra ngoài cùng nhau thế này. Dưới tình huống bình thường, chỉ có khi cả hai đi đến nhà chính mới đi cùng nhau.
Khương Thu Nghi nghĩ, thầm trao giải thưởng cho quan hệ vợ chồng của bọn họ.
Chính là cặp vợ chồng *plastic đẹp nhất của năm. Chưa từng cãi nhau, cũng không ân ái. Bình thường như một vũng nước tĩnh lặng. Cũng khó trách một năm sau, Lục Minh Thừa lại chán ghét tình cảnh sinh hoạt vợ chồng như vậy.
*plastic: giả nhưng tồn tại
Khương Thu Nghi mải thất thần nghĩ, ngắm nhìn phong cảnh xẹt qua bên ngoài cửa sổ.
Thật không biết một năm sau, rồi cô sẽ như thế nào.
Cô đang suy nghĩ miên man thì xe đã dừng lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!