Lê Diệu bị câu này của cô làm cho nghẹn lại, ngẫm nghĩ rồi nói: "Cậu nói như vậy, cũng không phải là không có lí."
Lê Diệu nghiêm túc nhớ lại một hồi, kinh dị nói: "Này, hình như cậu nói đúng rồi đấy."
Lần này, đổi lại là Khương Thu Nghi mờ mịt.
"Có sao?"
"Có." Lê Diệu là người đứng xem, cho nên rất rõ ràng.
Cô ấy nhìn Khương Thu Nghi, thấp giọng nói: "Trước kia, không phải là Lục tổng đối xử với cậu không tốt, chỉ là quan hệ tình cảm giữa hai người quá nhạt, cậu làm cái gì Lục tổng cũng chẳng có ý kiến, cũng không phát biểu ý kiến, đúng không?"
Khương Thu Nghi gật đầu.
Lê Diệu: "Nhưng bây giờ, còn cho cậu đề nghị đó thay."
Khương Thu Nghi: "Hồi nào?"
"Tên công ty của cậu đó." Lê Diệu liếc cô một chút, nhắc nhở: "Còn có chiến đội của cậu, tặng quà cho mấy em trai trong chiến đội, chuẩn bị điện thoại. Nhiêu đó rồi chẳng lẽ còn chưa đủ chú ý à?"
"..."
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm Lê Diệu, suy nghĩ kỹ lại. Ừ, hình như là như vậy thật.
Trước kia cô với Lục Minh Thừa, một ngày nói chuyện với nhau không vượt quá mười câu.
Hơn nữa, anh lại thường xuyên đi công tác, ngoại trừ lúc trở về, trợ lý sẽ báo cho Khương Thu Nghi thông tin chuyến bay để cô đi ra đón anh thì không còn gì khác nữa.
Cô không nói chuyện, Lục Minh thừa cũng không nói.
Nhưng gần đây, tuy rằng hai người nói chuyện cũng không nhiều hơn bao nhiêu, nhưng xác thật vẫn tốt hơn thời gian trước.
Khương Thu Nghi nghĩ một lát rồi nhìn về phía Lê Diệu: "Ừ, tớ cũng cảm thấy như vậy."
"Kiểu nào?"
"Gần đây tâm tình của Lục Minh Thừa tốt lên?"
Lê Diệu: "Không phải."
Cô ấy chống cằm, nói: "Do trước kia cậu đặt quá nhiều tâm tư ở trên người Lục tổng và người nhà anh ấy quá, dẫn đến bọn họ cảm thấy tất cả mọi chuyện cậu làm đều là đương nhiên. Nhưng bây giờ cậu không, bây giờ cậu không đóng cửa trong nhà nữa. Đàn ông đều như vậy cả, lúc có không biết quý trọng, lúc mất rồi mới thấy mình cần, sau đó bắt đầu hối hận."
Điểm này, Lê Diệu cực kỳ rõ ràng.
Nói tóm lại, đa số đàn ông đều là trò cười.
Bạn đối xử tốt với anh ta, anh ta không biết quý trọng. Đến khi bạn bỏ cuộc, bạn không còn mặn mà gì với anh ta nữa, anh ta lại cảm thấy bạn là một người quan trọng không thể thiếu, bắt đầu chú ý quan tâm bạn.
Tuy rằng Khương Thu Nghi không có cảm thấy Lục Minh Thừa quan tâm chính mình, nhưng tán thành lý do thoái thác này của Lê Diệu.
Xác thật là như vậy, bản tính đàn ông đa số đều là như nhau.
Hai người líu ríu trò chuyện, tối nay Lục Minh Thừa đi bar, cùng Hoắc Tầm và một người bạn thân khác là Từ Mục tụ họp.
Khoảng thời gian trước Từ Mục xuất ngoại đi công tác, bên kia có hạng mục lớn, anh ta đi ba tháng, hai ngày trước mới trở về.
Từ Mục vừa thấy Lục minh Thừa, liền đẩy ly rượu, cười cười, nhìn anh, nói: "Tôi nghe nói, thiếu phu nhân Lục gần đây thay đổi rất lớn?"
Lục Minh Thừa: "..."
Anh hơi ngừng, nhìn cốc rượu trước mắt, bỗng nhiên mất đi hứng thú.
Anh liếc khoáy Từ Mục một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu cũng nhiều chuyện thật?"
Từ Mục nhún vai: "Chỉ là tò mò với thiếu phu nhân Lục quá thôi mà."
Lục Minh Thừa không tiếp lời, nhấp một miếng rượu.
Hoắc Tầm ngồi một bên nhìn, cười nói: "Đương nhiên là lớn. Trước kia thiếu phu nhân Lục không bao giờ dám tham gia mấy bữa tụ hội với đám tiểu thư, phu nhân thích gì chẳng thích chỉ thích tiêu tiền đâu, bây giờ ngược lại là đi không ít."
Từ Mục nhướng mày: "Ồ, thế mới lạ."
Anh ta nhìn Lục Minh Thừa, nghĩ chút rồi hỏi: "Chắc không phải do cậu cứ đi công tác không có ở nhà, cho nên thiếu phu nhân của cậu cảm thấy cô đơn đi."
Lục Minh Thừa liếc Từ Mục một cái, vẻ mặt vô cảm, nói: "Không nói được gì khác hả?"
Từ Mục: "..."
Thấy Lục Minh Thừa thực sự không muốn nhắc tới, Từ Mục cười cười: "Được, đổi chủ đề, khi nào dự án du lịch khởi công?"
"Ừm" Lục Minh Thừa không dấu diếm gì hai người, dự án du lịch lần này, hai nhà Hoắc Từ cũng chiếm một cổ phần nhỏ, nên nói chuyện về nó cũng là bình thường.
"Khi nào?"
"Nguyên đán."
Từ Mục gật đầu: "Ngày tốt. Nhưng lễ Giáng Sinh cũng được mà? Sao cậu không chọn lễ Giáng Sinh?"
Lục Minh Thừa hơi ngừng: "Như nhau cả thôi, nhưng lễ Giáng Sinh thì hơi vội quá."
Hoắc Tầm cười giễu cợt một tiếng, nói thẳng: "Không phải do lễ Giáng Sinh vội." Hoắc Tầm nâng cằm, chế nhạo: "Mà là do lễ Giáng Sinh này cậu ta không rảnh, cửa hàng mới của thiếu phu nhân khai trương, nếu dự án nghỉ dưỡng mà khởi công, thì cả hai sẽ đụng nhau mất."
Nghe vậy, Từ Mục ngạc nhiên.
"Cậu muốn đi chúc mừng ngày khai trương cửa hàng của thiếu phu nhân Lục?"
"Chắc là không." Lục Minh Thừa nhàn nhạt nói.
"Tại sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!