Cô yên lặng một hồi, rồi thấp giọng nói: "Mẹ, con có thể đi, nhưng con với Lê Diệu đã hẹn ngày mai có việc rồi.
Chân Bình không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Vậy con mang Lê Diệu đến cùng luôn."
Khương Thu Nghi: "Được, vậy mấy giờ?"
"Hai giờ chiều, tối nay mẹ gửi địa chỉ cho con."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Khương thu Nghi nhìn về phía Lê Diệu: "Sao cậu muốn đi tụ hội với các phu nhân đó vậy?"
Lê Diệu liếc cô một chút: "Cái này cậu không biết đâu, các phu nhân đó không phải là đi tụ hội."
"Chứ là cái gì?"
"Là mua đồ." Lê Diệu chống cằm, nói: "Trước kia mẹ của Hoắc Tầm cũng đi, nhưng gần đây đã xuất ngoại rồi, nên không thể tham dự."
Khương Thu Nghi nhướng mày: "Không hiểu lắm."
"Chính là đi mua kim cương." Lê Diệu nói đơn giản: "Hơn nữa còn là vật phẩm quý hiếm, khác với mấy cai chế tác cao cấp này của chúng ta."
Khương Thu Nghi: "..."
Cô không biết là thật, trước kia Chân Bình không có mang cô đi tiếp thu loại kiến thức này.
Cô "à" lên một tiếng, gật đầu nói: "Hiểu rồi."
Lê Diệu gật đầu: "Mà tớ nghe nói, hội đấu giá đó chỉ mời người quen cũ, có rất ít gương mặt mới. Trước kia mẹ Hoắc Tầm nói sẽ dẫn theo tớ đi gặp mọi người, nhưng tớ thấy chán nên không đi."
Khương Thu Nghi nhíu mày: "Vậy sao bây giờ cậu muốn đi?"
Lê Diệu: "Không phải là sắp qua năm rồi sao? Nên tớ phải mua cho chính mình một món quà."
"..."
Khương Thu Nghi suy nghĩ, cảm thấy lời này cực kì có đạo lý.
"Được, ngày mai chúng ta cùng đi."
"Ừ."
Hai người đi dạo phố một hồi. Nghĩ đến ngày mai còn đi đến hội đấu giá cùng Chân Bình và các phu nhân khác, hôm nay Khương Thu Nghi có khắc chế lại một chút, chỉ tốn không đến 50 vạn, mua hai cái váy.
Mua đồ xong, hai người đến tiệm của Thịnh Thanh Nghê.
Ngay khi hai người vừa mới đến, Thịnh Thanh Nghê đã cung kính hai cô như hai vị hoàng hậu.
Khương Thu Nghi dở khóc dở cười: "Cô đây là muốn làm gì vậy?"
Thịnh Thanh Nghê hít sâu một hơi, nói: "Cô biết sáng hôm nay, cửa hàng của chúng ta nhận được bao nhiêu đơn đặt hàng không?"
Khương Thu Nghi lắc đầu: "Không biết, chúng tôi lại đây để hỏi chút xem hôm qua chúng tôi tuyên truyền có hiệu quả hay không."
Thịnh Thanh Nghê nhìn hai người, nắm tay thành quả đấm nhỏ, nói: "Đâu chỉ có hiệu quả, là cực kì, vô cùng, rất rất hiệu quả mới đúng."
Thịnh Thanh Nghê nói: "Mới sáng nay, số đơn mà tôi nhận được còn nhiều hơn mấy lần nửa năm qua. Ngoại trừ đó ra, mấy bộ váy trên mấy vạn căn bản cũng bán hết sạch. Khách mua đều mua ba bốn bộ."
"..."
Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu liếc nhau, cảm thấy kinh ngạc: "Chúng tôi vậy mà lợi hại như vậy?"
Thịnh Thanh Nghê: "Đúng, lúc này vẫn còn đang tăng. Lúc nãy nhân viên vừa mới phản hồi cho tôi, hỏi tôi là tôi có làm giả lượng tiêu thụ hay không, tại sao lại nhận được nhiều đơn hàng như vậy."
Khương Thu Nghi bật cười: "Nhiều như vậy cũng chưa đủ đâu."
Cô trầm tư, suy nghĩ: "Phương pháp đó, dùng cũng rất tốt chứ bộ."
Nói thật, trước khi cô và Lê Diệu đến đó, cũng không ngờ sẽ có phản ứng tích cực rõ rệt như vậy.
Lê Diệu cười: "Cậu quên rồi sao? Họ cho rằng là do cậu mặc váy đẹp nên mới có thể câu được tâm tình Lục tổng. Cho nên mấy cô đó mới noi theo cậu, bắt lấy trái tim của chồng các cô. Vả lại chút tiền ấy với mấy phu nhân mà nói, có thấm nhiêu đâu."
Lê Diệu hiểu rất rõ ý nghĩa trong nội tâm của mấy người kia, biết các cô ấy có tâm tư gì.
Mấy chục vạn đến mấy trăm vạn đối với các cô đó, chỉ như xả nước mà thôi.
Khương Thu Nghi dở khóc dở cười: "Cũng không khoa trương như vậy chứ."
"Có."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!