"Ừ." Khương Thu Nghi vẫy tay: "Chú ý an toàn."
"Ừ."
Sau khi hai người kia đã ngồi vào trong xe, Khương Thu Nghi mới uống hết ly nước trong tay, chuẩn bị lên lầu.
Bác Từ đứng ở cầu thang, chần chừ như muốn nói: "Thiếu phu nhân."
Khương Thu Nghi cởi áo khoác, nhìn thời gian: "Bác Từ, thời gian không còn sớm, bác cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Bác Từ: "... Tiên sinh còn dưới phòng bar."
Khương Thu Nghi "ồ" một tiếng, thuận miệng hỏi: "Anh Minh Thừa đã uống bao nhiêu vậy?"
Bác Từ sửng sốt một chút, suy nghĩ rồi nói: "Không rõ lắm, nhìn như dã say rồi."
Khương Thu Nghi gật đầu đã hiểu, nói: "Vậy bác cho hai người hầu xuống mang anh ấy về phòng đi."
Cô bước một bước lên cầu thang, bổ sung: "Thuận tiện nấu canh giải rượu cho anh ấy."
Bác Từ: "Vâng."
Bác vừa đáp ứng, Khương Thu Nghi liền nhấc chân lên lầu, không có chút dáng vẻ gì là muốn xuống xem Lục Minh Thừa thế nào.
Bác Từ nhìn bóng hình cô dần biến mất ở ngã rẽ cầu thang, chỉ có thể cho người hầu xuống đỡ Lục Minh Thừa.
Dưới tầng hầm.
Kỳ thật Lục Minh Thừa không có uống say, mặc dù có chút đau đầu, nhưng vẫn còn trong phạm vi không chế được.
Với thân phận của anh, anh chưa từng phóng túng chính mình, để mình uống say đến trời trăng mây đất cả.
Lục Minh Thừa ngồi trên sô pha, xoa xoa hai bên thái dương.
Anh xoa bóp một hồi, nghe được tiếng bước chân thì lập tức bỏ tay xuống.
Bỗng dưng, giọng nói bác Từ vang lên: "Tiên sinh."
Lục Minh Thừa mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn bác: "Chuyện gì?"
Biểu cảm bác Từ bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân nhờ tôi xuống đỡ ngài về phòng."
Lục Minh Thừa hơi ngừng, nhắm mắt lại: "Thiếu phu nhân đâu?"
"Về phòng rồi."
Lục Minh Thừa: "... À."
Anh đứng dậy từ trên sô pha, nhìn về phía người hầy đang định tiên lên dìu anh, lạnh giọng nói: "Không cần."
Người hầu lập tức có quy củ, đứng sang một bên. Ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sau khi Lục Minh Thừa đã rời đi, người hầu cùng bác Từ mới dám rời đi theo.
Người hầu không nhịn được tò mò, hỏi bác Từ: "Quản gia Từ, tiên sinh hình như không uống say hả?"
Bác Từ liếc cậu ta một chút, nói: "Chớ nói lung tung, tiên sinh say thật."
Người hầu: "?"
Cậu ta nghĩ tới cặp mắt thanh tỉnh lúc nãy của Lục Minh Thừa, trong lúc nhất thời không biết trong mạch não của kẻ có tiền lại đang nghĩ gì.
...
Khương Thu Nghi tắm rửa xong, mới phát hiện mùi lẩu trên người cô đã biến mất.
Cô thoa sữa tắm mà mình yêu thích nhất, sau khi dưỡng da xong, cô mới mở cửa ra khỏi phòng tắm.
Vừa mới ra ngoài, cô liền thấy được người đàn ông ngồi trên sô pha.
Lục Minh Thừa vẫn đang còn mặc trên người bộ quần áo đi làm lúc sáng. Nhưng anh đã cởi vest ngoài ra rồi, còn chiếc sơ mi bên trong.
Khương Thu Nghi nhướng mi, chậm rãi đến gần.
Một mùi hương nhẹ nhàng bỗng dưng ập tới xung quanh hô hấp của anh, mí mắt Lục Minh Thừa khẽ nhúc nhích, mở mắt ra nhìn cô.
"Em chưa ngủ sao?"
Khương Thu Nghi đứng bên cạnh nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Đi tắm rửa đi."
Lục Minh Thừa: "..."
Anh không trả lời, ánh mắt cứ dừng ở trên người cô.
Khương Thu Nghi vừa mới tắm xong, trong phòng hơi nóng nên cô mặc rất mát mẻ.
Trước đây, áo ngủ của cô đều là những bộ đồ có kiểu dáng bảo thủ.
Nhưng từ sau khi học được cách tiêu tiền, cô sắm cho mình không ít đồ ngủ xinh đẹp, mỗi ngày đổi một bộ.
Bộ đồ mà cô đang mặc lúc này, có màu xanh sương mờ đục.
Da thịt cô trắng như tuyết, dưới ngọn đèn vàng ấm áp càng thêm nổi bật, trắng nón chú ý người nhìn.
Làn da của Khương Thu Nghi vẫn luôn rất đẹp, rất trắng. Thêm nữa gần đây chăm chỉ chăm sóc, nhìn qua lại càng trắng nõn và mềm mại hơn bình thường, cực kì câu dẫn thị giác.
Lục Minh Thừa tuy không say hoàn toàn, nhưng cũng có chút ngấm rượu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!