Từ Uyển Bạch không đáp lời, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên chiếc váy màu trắng.
Phong cách Nghê Cẩm đa dạng, có nhiều loại váy, cũng có những váy mang kiểu dáng tri thức chức nghiệp.
Chỉ là giá cả sẽ tương đối đắt hơn một chút.
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm Từ Uyển Bạch, cười nói: "Đặc biệt, ở chỗ chúng tôi có mấy iểu váy trắng, đi bar hay tham dự yến hội đều có thể mặc được, đẹp vô cùng."
Cô cúi xuống, mỉm cười nói: "Đương nhiên, nếu tiểu thư Từ còn cảm thấy không thích mấy mẫu này. Không sao, bên chúng tôi còn cung cấp dịch vụ đặt may riêng nữa."
Khương Thu Nghi chốt hạ một câu: "Nói tóm lại, nhất định có thể khiến cho tiểu thư Từ thích và mua."
Từ Uyển Bạch: "..."
Cô ta mấp máy môi, cười nói: "Tài ăn nói của tiểu thư Khương thật là tốt."
Khương Thu Nghi mỉm cười: "Quá khen quá khen. Tôi còn sợ không chiếu cố tốt cho tiểu thư Từ, khiến tiểu thư Từ không có những trải nghiệm tốt nhất nữa cơ."
Từ Uyển Bạch không nói chuyện, cô ta tiện tay lấy một cái váy màu trắng, ngắm ngắm một hồi, đến khi nhìn đến số tiền trên nhãn, ánh mắt cô ta lóe lên một chút.
"Thế nào?" Khương Thu Nghi cực kỳ nhiệt tình "Tiểu thư Từ có muốn thử một chút hay không?"
Cô nói: "Váy chỗ chúng tôi chỉ cần không phải là loại vài dệt kim thì đều có thể thử được."
Từ Uyển Bạch đâm lao phải theo lao, nhắm mắt, hít một hơi rồi nói: "Được, để tôi thử xem."
Thịnh Thanh Nghê và Lê Diệu đang ngồi trên ghế chuẩn bị ăn cơm ở đằng sau, hai người đối mặt nhìn nhau một lát, thì thầm lên án công khai.
"Hôm nay Thu Nghi chặt chém người ta à?' Thịnh Thanh Nghê khó hiểu, hỏi.
Trước đây Thịnh Thanh Nghê chưa từng gặp Từ Uyển Bạch, cũng không biết quan hệ của hai người là gì.
Lê Diệu lắc đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Hình như có thù riêng hay sao á."
Thịnh Thanh Nghê kinh ngạc: "Thu Nghi vậy mà có thù riêng với người ta à?"
"Chứ sao." Lê Diệu cười, ngước cằm, nói: "Cô cứ để cô ấy tùy tiện giày vò người ta đi. Sẽ không có chuyện gì đâu."
Thịnh Thanh Nghê bật cười, nhìn qua bên kia: "Đương nhiên là tôi không sợ."
Cô ấy nói: "Thu Nghi muốn chơi thế nào thì chơi."
Lê Diệu thúc giục Thịnh Thanh Nghê: "Mau ăn cơm, chuẩn bị vốn từ thổi phồng khách hàng."
Thịnh Thanh Nghê: "..."
Hai người vừa ăn vài miếng, Từ Uyển Bạch đã thay váy đi ra.
Váy vải tuyn trắng tinh, kiểu dáng rất thần tiên. Thật như tiên nữ lâng lâng rơi xuống trong làn tuyết trắng, trắng nõn mê người.
Khương Thu Nghi vừa thấy, liền không chút suy nghĩ, nói: "Quả đẹp, tiểu thư Từ."
Cô nói: "Ôi, chắc nhẩm cái váy này đã được định sẵn là thiết kế riêng cho cô mất rồi."
Lê Diệu nhịn cười không được, bị lời của cô làm cho sặc cơm.
Thịnh Thanh Nghê cũng nghẹn cười.
Từ Uyển Bạch nhìn xuống mình, rồi nhìn về phía cô: "Thật sao?"
Từ Uyển Bạch nhớ đến giá 6 vạn sau mác, lại nhìn mình trong gương.
Ngoại hình của Từ Uyển Bạch không kém, dáng người cũng rất chuẩn, mặc đồ gì cũng sẽ không bị khó coi.
Nhưng Từ Uyển Bạch vẫn cảm thấy, chiếc váy này có cái gì đó hơi không thích hợp lắm với bản thân mình.
"Đương nhiên." Khương Thu Nghi chỉ tay: "Không tin, cô có thể hỏi hai người này xem."
Từ Uyển Bạch nâng mắt.
Lê Diệu lập tức đứng lên, cười nói: "Thật sự rất hợp với tiểu thư Từ."
Từ Uyển Bạch mấp máy môi, suy nghĩ rồi nói: "Để tôi xem cái khác."
"Được." Khương Thu Nghi vẫn còn rất nhiều kiên nhẫn để mời chào.
Từ Uyển Bạch tìm thử, đến lần thứ năm cô ta thử váy thì Lục Minh Thừa và Hoắc Tầm đến.
Thấy hai người đến, Khương Thu Nghi và lê Diệu đều thấy hơi bất ngờ.
"Sao anh tới đây?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!