Lục Minh Thừa quét mắt, Lê Diệu và Thịnh Thanh Nghê đã ăn cơm xong.
Lục Minh Thừa suy nghĩ rồi hỏi cô: "Không đói bụng?"
"Không đói." Khương Thu Nghi liếc anh một chút, nói: "Kiếm tiền no luôn rồi."
Lục Minh Thừa: "..."
Anh im lặng, rồi đột nhiên nói: "Có phải em với tiểu thư Từ có hiềm khích gì không?"
Nghe anh hỏi như vậy, Khương Thu Nghi trả lời: "Tạm thời thì chưa có."
Lục Minh Thừa nhíu mày.
Khương Thu Nghi ung dung đi về phía Thịnh Thanh Nghê, chậm rãi nói: "Nhưng về sau thì sao? Ai biết được."
"..."
Lục Minh Thừa nhìn cô đi đến chỗ Thịnh Thanh Nghê, vui vẻ ra mặt.
"Nào, cho tôi xem thẻ tín dụng coi nào."
Thịnh Thanh Nghê dở khóc dở cười: "Được, cho cô xem, cho cô xem."
Khương Thu Nghi nhìn, chống cằm nói: "Quần áo ở tiệm chúng ta, giá có phải hơi rẻ quá không?"
Thịnh Thanh Nghê: "..."
Khương Thu Nghi nhìn về phía Lục Minh Thừa: "Lục tổng, anh cảm thấy thế nào?"
Lục Minh Thừa: "Không rõ lắm."
Khương Thu Nghi "a" lên một tiếng, gật đầu: "Ồ, ok."
Cô quét mắt nhìn tờ đăng ký nguyên một buổi sáng, rồi lại nhìn sang Lục Minh Thừa.
"Lục tồng cùng Hoắc tổng đại giá quang lâm, không định quẹt thẻ một chút sao?"
Lục Minh Thừa: "..."
Hoắc Tầm: "..."
Lê Diệu cũng phụ họa: "Hoắc Tầm, anh giúp em chọn mấy cái váy đi, sau nguyên đán, em muốn cùng Khương Thu Nghi đi nghỉ dưỡng."
Hoắc Tầm: "... Được."
Anh ta không còn cách nào khác, đành nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Thu Nghi giới thiệu chút xem?"
Khương Thu Nghi cười tủm tỉm: "Ok."
Khương Thu Nghi biết Lê Diệu hợp với kiểu dáng nào, thêm cả người tính tiền là Hoắc Tầm, cô một chút cũng không nương tay.
Dù sao Lê Diệu cũng sẽ không tính toán với cô.
Mười phút sau, Khương Thu Nghi chọn ra mười chiếc váy.
"Hoắc Tầm, lấy mấy cái này đi."
Hoắc Tầm: "Cảm ơn thiếu phu nhân Lục hạ thủ lưu tình."
Hoắc Tầm sảng khoái quẹt thẻ.
Khương Thu Nghi quẹt thẻ cho anh ta.
Quẹt thẻ xong, cô nhìn qua người nãy giờ vẫn không có bất kì một động tác nào, Lục Minh Thừa. Cái gì cũng không nói, không làm.
Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô một lát, nghiêng đầu, nói: "Lại đây chọn."
Khoe môi Khương Thu Nghi giương lên, không chút khách khí càn quét cả tiệm quần áo.
Hơn mười phút sau, mí mắt Thịnh Thanh Nghê co giật, đè nhỏ giọng xuống, nói: "Thu Nghi chuẩn bị để Lục tổng mua hết toàn bộ cửa hàng của tôi luôn sao?"
Lê Diệu cắn ống hút, nháy mắt mấy cái, nói: "Có thể lắm chứ."
Thịnh Thanh Nghê: "..."
Nửa giờ sau, trên lầ dưới lầu đều bị Khương Thu Nghi quét sạch một phen.
Ba nhân viên cửa hàng đi theo cô, ôm một đống quần áo để trước quầy, còn nhiêu là không đủ chỗ để.
Thịnh Thanh Nghê co giật môi dưới, nhẹ giọng nói: "Gói lại hết sao?"
Khương Thu Nghi còn chưa nói, Lục Minh Thừa đã "ừ" một tiếng.
Thịnh Thanh Nghê nhìn Khương Thu Nghi: "Tôi quét mã."
Khương Thu Nghi: "Quét."
Khương Thu Nghi chọn quần áo hết nửa tiếng, hai người đứng quét mã, tận mười phút mới xong.
Xuất phiếu ra, Thịnh Thanh Nghê nhìn, hơn 300 vạn, còn khủng hơn trong tưởng tượng của cô ấy nữa.
Lục Minh Thừa không chút do dự, trực tiếp quẹt thẻ.
Thịnh Thanh Nghê: "Cảm ơn Lục tổng."
Lục Minh Thừa gật đầu, nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Cần gì nữa không?"
Khương Thu Nghi: "Tạm thời không có."
Lục Minh Thừa gật đầu, nhìn thời gian trên đồng hồ: "Anh về công ty trước, còn có việc."
Khương Thu Nghi: "Anh đi đi."
Dù sao cũng đã làm thịt được con dê béo.
Hoắc Tầm cũng không ở lại lâu, cùng Lục Minh Thừa rời đi.
Trước khi lên xe, Hoắc Tầm nhìn Lục Minh Thừa, nói: "Nhớ mời tôi ăn cơm."
Lục Minh Thừa nâng mắt nhìn anh ta một cái.
Hoắc Tầm cảm khái: "Phụ nữ thực đáng sợ."
"..."
Điều này, Lục Minh Thừa sâu sắc tán thành.
Anh thậm chí còn không biết mình đã đắc tội Khương Thu Nghi chỗ nào.
Mang theo một bụng nghi vấn, Lục Minh Thừa trở về công ty.
Hai người vừa đi, Thịnh Thanh Nghê liền không nhịn được bật cười ra tiếng.
Cô ấy nhìn qua Khương Thu Nghi, giơ ngón tay cái lên: "Cô quá ác độc."
"Mới 300 vạn, độc ác chỗ nào."
Khương Thu Nghi vừa ăn cơm vừa nói: "300 vạn là tôi đã hạ thủ lưu tình rồi đấy."
Thịnh Thanh Nghê bất đắc dĩ lắc đầu.
"Giờ gói hết mấy đồ đó lại nhé?"
"Gói lại làm gì?"
Khương Thu Nghi nói: "Mau treo lên lại, buổi chiều còn có khách đến nữa."
Thịnh Thanh Nghê sửng sốt ngẩng đầu: "Cô không mang về sao?"
"Không." Khương Thu Nghi không thiếu quần áo, cô rất thẳng thắn nói: "Tôi chủ yếu là muốn Lục Minh Thừa quẹt thẻ mà thôi."
Cô tin tưởng, Lục Minh Thừa cũng nhìn ra.
Lê Diệu ngồi bên cạnh, cười một cái: "Đồ của tôi cũng treo trở về đi, chừa lại hai cái đẹp nhất cho tôi thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!