Nghe Thịnh Thanh Nghê nói như vậy, Khương Thu Nghi nở nụ cười.
Cô nghĩ tới hành vi vừa nãy của mình, vui vẻ nói: "Có thể nói như vậy."
Lê Diệu: "Nói chứ, cô hình dung cũng rất chuẩn đấy."
Thịnh Thanh Nghê: "..."
Ba người cười rộ lên, bầu không khí tràn ngập hài hòa.
Ngày đầu tiên Nghê Cẩm khai trương, doanh thu tiêu thụ rất tốt.
Hình dung chính xác phải là, tốt nhất từ trước tới giờ.
Khương Thu Nghi và Lê Diệu ở lại cửa hàng cho đến tối đóng cửa, rồi mới cùng mọi người đi ra ngoài ăn cơm chúc mừng.
Lúc ăn cơm, cái người về quê mấy ngày nay, chưa kịp đến để góp mặt cắt băng khai trương, Lâm San San cũng tới.
Mấy chị em phụ nữ xúm lại, líu ríu nói chuyện phiếm, vui vẻ ăn một bữa rồi ai về nhà nấy.
Các cô có vận mệnh khác biệt, hoàn cảnh sống cũng rất khác nhau. Nhưng bởi vì sự nhiệt tình cùng niềm yêu thương, cho nên nhân duyên gặp nhau, hợp lại.
Con đường tương lai, nhất định sẽ càng thoải mái.
Lúc Khương Thu Nghi về đến nhà, Lục Minh thừa đang còn bận việc ở trong thư phòng.
Cô nhìn căn phòng đang còn sáng đèn phía đối diện, nâng tay xoa xoa đôi mắt mỏi mệt.
Tối nay liên hoan nên cô có uống một chút rượu, lúc này có hơi đau đầu.
Khương Thu Nghi đẩy cửa phòng ra, ngồi trên sô pha, chậm rì tỉnh lại rồi mới định đi vào phòng tắm.
Lục Minh Thừa nghe được động tĩnh, đi ra, liền thấy ngay bộ dáng đang ngồi khom lưng của cô.
Rất nhanh chóng, anh ngửi ra được thoang thoảng mùi rượu.
Lục Minh Thừa nhíu mày, đến gần cô.
"Uống rượu?"
Khương Thu Nghi gật đầu: "Uống một chút."
Lục Minh Thừa rũ mi xuống, nhìn chằm chằm đôi má vì ngấm rượu mà hồng hồng lên của cô một hồi, bình tĩnh nói: "Đừng ngâm mình."
Khương Thu Nghi: "Ừm, sẽ không."
Khương Thu Nghi vào phòng tắm, tiếng đập cửa vang lên.
Là bác Từ.
"Tiên sinh." Trong tay bác cầm một ly trà giải rượu, đưa cho anh: "Đây là trà tỉnh rượu nấu cho thiếu phu nhân."
Lục Minh Thừa nhận lấy, đặt qua một bên.
"Được rồi, bác Từ mau nghỉ ngơi đi."
Bác Từ gật đầu: "Tiên sinh và thiếu phu nhân cần gì cứ gọi tôi."
Lục Minh Thừa gật đầu.
Sau khi bác Từ đi khỏi, anh nghiêng đầu nhìn qua ly trà giải rượu, đột nhiên bóp chết ý nghĩ muốn tâm sự buổi tối cùng Khương Thu Nghi.
Lục Minh Thừa không phải người ngu. Nếu trước kia, những hành động của Khương Thu Nghi chỉ xuất phát từ tâm tình không tốt.
Vậy hôm nay, không thể nói là tâm tình không tốt được.
Mà ngay cả tâm tình không tốt, cũng cần có lý do.
Buồi chiều anh về công ty, anh đã rút phần thời gian nghĩ về vấn đề này. Anh cảm thấy, tâm tình của cô sao lại không tốt đến khó hiểu. Khiến anh phải tìm với không chút dấu vết.
...
Khương Thu Nghi đi từ phòng tắm ra, Lục Minh Thừa chỉ cái ly bên cạnh: "Uống hết ly trà này đi."
"Bác Từ đưa tới sao?"
Khi cô về thì bác vẫn còn ở dưới phòng khách. Không có bất ngờ gì khi bác cho người làm, mang lên choc ô.
Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng.
Khương thu Nghi không ngại ngùng, cầm ly trà lên uống hết, nhíu mày: "Sao khó uống dữ vậy?"
Nghe vậy, Lục Minh Thừa nhấc mí nhìn cô: "Đắng?"
"Có chút." Khương Thu Nghi đặt ly xuống, nhìn anh một cái: "Anh chưa nghỉ ngơi sao?"
Lục Minh Thừa nhìn cô một cái, im lặng lát rồi nói: "Nghỉ ngơi."
Khương Thu Nghi "à" một tiếng, lập tức đi đến bên giường: "Anh đi ngủ sớm một chút."
Nhìn cô nằm xuống, Lục Minh Thừa vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, rồi lên giường nằm.
Hai vợ chồng cùng năm trên một cái giường.
Bên trong gian phòng thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, là mùi hương sữa tắm của Khương Thu Nghi cùng các sản phẩm dưỡng da trộn lại.
Không khó ngửi, thậm chí có loại hương thơm ngòn ngọt.
Yên lặng giây lát, Lục Minh Thừa nghiêng người, nhìn về phía con người đang nhắm chặt mắt.
"Thu Nghi."
"Hửm?" Khương Thu Nghi có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng trả lợi: "Sao vậy?"
Lục Minh Thừa mượn ánh sáng nhàn nhạt, nhìn cái đầu lộ ra khỏi chăn của cô, trầm ngâm một lát rồi nói: "Có phải anh đã là chuyện gì khiến em khó chịu không?"
"..."
Khương Thu Nghi không trả lời.
Lục Minh Thừa cũng không phải là người hàm hồ, anh nói: "Buổi chiều anh về công ty suy nghĩ, gần đây em hơi khác thường. Nếu như do anh làm cái gì, vậy em hãy nói."
Anh cúi xuống, nghiêm túc nói: "Chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì có thể chia sẻ."
Với Lục Minh Thừa, tuy anh không có quá nhiều tình cảm với Khương Thu Nghi, nhưng đã kết hôn, anh chắc chắn sẽ có trách nghiệm với cô, với gia đình này.
Anh không phải là người sẽ làm xằng làm bậy ở bên ngoài. Không muốn cũng không cần thiết, lại càng không có thời gian.
Cho nên Lục Minh Thừa cực kì nghi hoặc, khoảng thời gian gần đây ngoại trừ việc anh quá bận việc bên ngoài, anh tự nhận anh không hề làm chuyện gì có lỗi với cô, hay gia đình.
Nghĩ đến đây, Lục Minh Thừa lại gọi: "Thu Nghi?"
"..."
Bên tai vẫn không có tiếng động gì.
Lục Minh Thừa nhíu mày, dịch sát gần cô một chút, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!