Lục Minh Thừa lên phòng thay bộ quần áo ở nhà. Xuống lầu thì thấy Khương Thu Nghi đã làm xong hai món cuối cùng.
Tay nghề của cô rất tốt, cũng có thói quen trang trí món ăn. Mỗi một món ăn, nhìn qua đều cực kì kích thích vị giác, món nào món nấy cũng tươi sáng, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Lục Minh Thừa không thể không thừa nhận, mặc dù đầu bếp thuê ở nhà làm rất tốt. Nhưng anh cẫn cảm thấy đồ ăn Khương Thu Nghi làm ngon hơn.
Đương nhiên, anh cũng không phải cái loại đàn ông mạnh mẽ ép buộc vợ mình xuống bếp phục vụ cho mình đó.
"Sao hôm nay lại có thời gian rảnh để nấu cơm vậy?"
Lục Minh Thừa không cho người hầu đi vào, tự mình hỗ trợ lấy bát đũa.
Khương Thu Nghi "ừm" một tiếng, hờ hững nói: "Em có việc nhờ anh."
Cô cực kỳ ăn ngay nói thật.
Lục Minh Thừa: "..."
Đột nhiên anh có dự cảm chẳng lành nếu ăn bữa cơm này.
Khương Thu Nghi nhìn thần sắc của anh, trong tay còn bê một tô canh cá trích cực kỳ ngon miệng, cười nói: "Sao? Còn dám ăn cơm em làm nữa không?"
Lục Minh Thừa liếc cô một chút, thản nhiên nói: "Sao không dám."
Khương Thu Nghi bật cười, mang canh ra ngoài.
Hai người ngồi xuống, nhận lấy cái bát mà Lục Minh Thừa vừa lấy ra, xới cho anh một bát cơm.
Lục Minh Thừa: "Để anh tự lấy cũng được."
"Không cần" Khương Thu Nghi nói: "Em có việc nhờ anh, vậy anh cứ để em phục vụ đến nơi đến chốn đi."
Lục Minh Thừa: "..."
"Anh nếm thử xem." Khương Thu Nghi nhìn: "Đã lâu rồi em chưa vào bếp. Không biết nó còn được ngon như trước nữa không."
Lục Minh Thừa không đáp lời, anh nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Mùi vị rất ngon. Cô làm canh cá trích, chẳng những không có mùi tanh mà hương vị lúc đầu của nó vẫn còn.
Lục Minh Thừa thích ăn canh cá trích. Ngoại trừ canh cá trích, Khương Thu Nghi còn làm thịt kho tàu, bò sốt cay, măng kho và rau luộc. Một sự kết hợp cân bằng.
Lúc ăn cơm, Lục Minh Thừa không thích nói chuyện. Khương Thu Nghi có chuyện muốn nói cũng sẽ không quấy rầy anh lúc này.
Cô yên tĩnh ăn canh, thầm cảm thấy hài lòng với tay nghề của mình.
Ăn cơm xong, Khương Thu Nghi đang muốn dọn dẹp, thì bác Từ đi từ ngoài vào.
"Thiếu phu nhân, để đó tôi làm cho."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi cũng không ép nữa.
"Vậy làm phiền bác Từ."
"Vâng."
Khương Thu Nghi nhìn về người đàn ông đang đứng lên phía đối diện, cô nhớ lại, tối nay Lục Minh Thừa ăn một bát cơm lớn cùng 2 bát canh.
Còn mấy thức ăn ăn kèm, đương nhiên khỏi phải nói. Hết sạch.
Chà, cô lại càng thêm tin tưởng về tay nghề của mình. Cô nấu ăn vẫn là ngon nhất.
Khi cô còn đang suy nghĩ miên man, Lục Minh Thừa đã đứng dậy đi lên lầu.
Khương Thu Nghi sửng sốt, nhanh chóng đi theo.
"Anh muốn vào thư phòng làm việc à?"
Lục Minh Thừa quay đầu, liếc cô một chút: "Muốn nói chuyện gì?"
Khương Thu Nghi suy nghĩ, nếu mình cứ thể nói thẳng ra thì có hơi quá đáng không?
Cô yên lặng ba giây, lắc đầu: "Không phải, ý em là anh vừa mới ăn no xong mà đã ngồi thì không tốt đâu. Anh có thể đi bộ trong sân để tiêu thực, tốt cho cơ thể."
Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô một hồi. Đến khi Khương Thu Nghi định về phòng xem Trần Phù phát sóng trực tiếp thì anh liền nói: "Vậy đi thôi."
Khương Thu Nghi: ?
Cô ngu ngơ nhìn Lục Minh Thừa: "Hả?"
Lục Minh Thừa: "Không phải em nói muốn đi bộ mà?"
Khương Thu Nghi nhìn con ngươi đen nháy của anh, đã hiểu đại khái ý tứ.
Lục Minh Thừa hiểu lầm cô muốn đi bộ với anh.
Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, đành dời lại ý định về xem phát sóng trực tiếp một xíu.
"À. Bên ngoài có chút lạnh, em lên phòng lấy áo khoác đã nhé."
Lục Minh Thừa gật đầu.
Lần đầu tiên hai người ra ngoài đi bộ với nhau. Bác Từ thấy hai người cùng đi bộ thì sốc đến trừng to mắt.
Bác thúc giục người hầu bên cạnh, đè nặng âm thanh, nói: "Nhanh, đánh tôi một cái xem tôi có đang nằm mơ hay không."
Người hầu mơ mơ màng màng, theo bản năng tát bác một phát.
"A" Bác Từ kêu gào: "Sao cô dùng nhiều lực vậy?"
Người hầu và bác Từ đã cùng nhau làm ở đây nhiều năm, cho nên tương đối thân quen hơn một chút.
"Không phải quản gia Từ kêu tôi đánh sao?"
Bác Từ liếc người hầu một cái, tức giận nói: "Nhưng không cần dùng lực mạnh như vậy."
Người hầu: "Ừm hứm"
Bác Từ thôi không so đo với người hầu nữa. Nác nâng cằm chỉ về hướng đó, nói: "Tiên sinh và thiếu phu nhân ra ngoài tản bộ, chúng ta nhanh chóng dọn dẹp rồi về phòng nghỉ ngơi thôi."
"Hả?"
Đầu óc người hầu chưa thông suốt: "Tối nay không cần chúng ta chiếu cố sao?"
Bác Từ: "Không cần."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!