Khương Thu Nghi hừ nhẹ: "Nếu không thì sao, tớ không đì thì cũng phải tìm cho Giản Hạ một cái thẻ."
Lê Diệu cười ha ha: "Sau đó thì sao?"
"Tớ chưa kịp nói chuyện, Minh Thừa đã vào phòng tắm tắm rồi."
Lê Diệu "Tch" một tiếng: "Cậu xong rồi."
Khương Thu Nghi: "Tớ xong cái gì?"
Lê Diệu: "Cậu vậy mà dám chất vấn Lục tổng."
"..." Khương Thu Nghi nghẹn nghẹn, nhắc nhở cô bạn: "Là cậu nói trước."
Lê Diệu: "Tớ tùy tiện nói vậy thôi, ai biết cậu sẽ hỏi."
Khương Thu Nghi không biết nói gì.
Lê Diệu an ủi cô hai câu: "Yên tâm đi, tớ cảm thấy Lục tổng không phải là người tính toán chi li đâu."
Khương Thu Nghi bất lực nói: "Ừ, tớ cũng thấy vậy."
Hai người luyên thuyên một hồi. Đối với việc thẻ hội viên này, họ hết cách.
"Đúng rồi, ngày mai sinh nhật Phương Ngưng, cậu đi không?"
Khương Thu Nghi: "Cô ấy mời tớ."
"Vậy thì đi?"
"Ừ."
Lê Diệu: "Tớ có dịp được xem kịch vui."
Mí mắt Khương Thu Nghi hơi giật giật, thấp giọng nói: "Xem kịch gì cơ?"
"Cậu còn giả ngu nữa? Phương Ngưng thích xem náo nhiệt, cô ta mời cậu chắc chắn sẽ mời Triệu Nhã Hàm. Hơn nữa, trước đây hai người còn là bạn học."
"Ồ, vậy thì cứ mời đi."
Lê Diệu: "Cậu đừng có giả ngốc. Triệu Nhã Hàm thích Lục Minh Thừa, bộ cậu không biết hay sao?"
"..."
Khương Thu Nghi im lặng một lát, nhớ lại mấy chi tiết trong tiểu thuyết.
"Yên tâm đi, cô ta không có khả năng với Lục Minh Thừa."
Coi như Lục Minh Thừa có ly hôn với cô, thì cũng sẽ chỉ qua lại với Từ Uyển Bạch. Triệu Nhã Hàm không có hy vọng.
Lê Diệu: "Cậu tự tin như vậy?"
Khương Thu Nghi: "Chứ sao."
Cô kéo nhẹ môi dưới, nhìn bộ phim mình mới bấm vào, nhẹ nhàng nói: "Coi như tớ không có khả năng với Lục Minh Thừa, vậy bọn họ cũng không thể."
Lê Diệu nghẹn lại.
"Không nói chuyện này với cậu nữa. Vậy ngày mai cùng đi không?"
"Ok."
Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi kẻ trong phòng chiếu phim xem một bộ phim rồi mới xuống lầu.
Đèn trong thư phòng vẫn còn sáng rực, Khương Thu Nghi nghĩ ngợi, vẫn không đi vào làm phiền.
Cô quyết định tắm rửa xong rồi hẵng tìm Lục Minh Thừa nói chuyện.
Nhưng việc ngoài dự liệu của Khương Thu Nghi đó là, khi cô tắm xong, Lục Minh Thừa đã ở trong phòng.
Anh nằm dựa trên giường, trên tay còn cầm một quyển sách.
Bước châm Khương Thu Nghi hơi ngừng, rồi chậm rãi đi tới.
Tới gần bên giường thì cô như nhớ tới gì đó, liền qua phòng thay đồ.
Quay lại, trong tay Khương Thu Nghi cầm theo cái hộp.
Lục Minh Thừa đang xem sách, trong tay lại có thêm một chiếc hộp.
Anh nghiêng đầu.
Khương Thu Nghi chỉ tay: "Quà giáng sinh muộn. Tặng anh."
Lục Minh Thừa nhíu mày: "Cái gì vậy?"
Khương Thu Nghi lắc đầu: "Anh mở ra sẽ biết."
Lục Minh Thừa mở ra.
Bên trong chiếc hộp là một cái bùa bình an. Anh hơi giật mình, có chút bất ngờ.
Khương Thu Nghi nhìn biểu cảm của anh, một phát biết ngay anh đang nghĩ gì.
Cô hơi mím môi, bình tĩnh nói: "Giản Hạ rất mê tín, khi chúng em đi lên núi chơi, trên ngọn núi đó có một ngôi miếu, nghe nói rất linh."
Cô nói: "Em với Giản Hạ đi vào, thuận tiện xin hai lá bìa bình an."
Nói vậy thôi nhưng trên thực tế, cô đi xin là có chủ ý, không phải chỉ tình cờ.
Mặc dù trong lòng cô vẫn canh cánh cái chuyện một năm sau cô và Lục Minh Thừa sẽ ly hôn đường ai nấy đi. Nghĩ đến cực kì khó chịu.
Nhưng cô biết, Lục Minh Thừa ly hôn với cô là chuyện không sớm cũng sẽ muộn.
Trong khoảng thời gian này, cô tiêu xài hoang phí, cái gì cũng làm, Lục Minh Thừa cũng dễ dàng bỏ qua.
Vậy khi đang còn là vợ chồng, cô cứ hoàn thành tốt vai trò của một người vợ trước đã.
Không có tình cảm sâu nặng, ít ra cũng không đối chọi gay gắt.
Hơn nữa, còn là vì nội dung trong tiểu thuyết.
Tuy cô không rõ đoạn tình của Lục Minh Thừa và Từ Uyển Bạch phát triển cụ thể ra sao, nhưng có vài chuyện liên quan đến Lục Minh Thừa, cô vẫn biết.
Trong tiểu thuyết viết, có một đoạn Lục Minh Thừa gặp tai nạn xe hơi, mà tình cảm của anh cùng Từ Uyển Bạch cũng là từ sau vụ tai nạn xe hơi mới dần dần trở nên sâu sắc.
Cô đương nhiên không phải là vì phá hư tương lai của bọn họ.
Nhưng đáy lòng Khương Thu Nghi hy vọng, hãy đừng xảy ra tai nạn xe cộ nếu có thể. Nếu thật không có cách nào tránh khỏi, vậy cô hy vọng, Lục Minh Thừa sẽ không bị thương nặng như thế, hoặc hãy giảm thiểu khả nặng thương tổn đến mức thấp nhất.
Lục Minh Thừa cầm bùa bình an trong tay, hạ mắt nhìn: "Cảm ơn."
Khương Thu Nghi "ừm" một tiếng, ngượng ngùng nói: "Quà nhỏ thôi, thua xa vòng tay của anh."
Con ngươi Lục Minh Thừa lóe lên một tia cười, cầm bùa bình an đặt vào chiếc hộp lần nữa, rồi để lên chiếc tủ đầu giường.
"Không cần so sánh."
Anh thản nhiên nói: "Của em tốt hơn."
Tiền nào quan trọng bằng sức khỏe.
Khương Thu Nghi "a" một tiếng, nhìn anh hỏi: "Vậy anh có còn tức giận không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!