Lão phu nhân nghĩ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có chuyện gì, dù sao cũng đều là trẻ con, cho dù là tranh nhau đồ thì cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng sau khi bà nhìn thấy vết thương kia, thực sự không thể xem như không thấy.
“Nha hoàn ma ma đều chết hết rồi sao? Không biết kéo chúng nó ra hả?” Lão phu nhân nhìn cả phòng đầy người lớn tiếng chất vấn.
“Mẫu thân, chủ tử chơi đùa, sao các nô tỳ dám xen vào”. Tần Tư Sương cười lạnh một tiếng nói.
Lão phu nhân đang nổi giận, ánh mắt lạnh lùng: “Cô đây là đang trách ta?”
“Cũng không phải mẫu thân sai người đánh A Man thành ra như vậy, tại sao con phải trách người chứ? Không phải mẫu thân đã nói rồi sao, phải tận mắt nhìn xem là ai làm A Man bị thương, chứ đừng tìm sai người. Oan có đầu, nợ có chủ, tự con biết phải tìm ai”.
Sắc mặt Tần Tư Sương lạnh lùng, cho dù bà là thứ nữ, nhưng cũng là xuất thân từ Tần gia, trước kia bà yếu đuối không biết đáp trả, mới khiến con mình bị thương như hôm nay, từ nay về sau, ai cũng không thể làm con gái bà bị thương nữa.
Ân Hằng bước lên trước một bước, chắn ngang Tần Tư Sương, ngăn cản ánh mắt của lão phu nhân.
“Vương ma ma, đem mọi chuyện kể chi tiết lại một lần nữa cho lão phu nhân nghe, không được có sai sót nào”.
“Vâng, lão gia”. Vương ma ma đáp lại, đem mọi chuyện kể lại tỉ mỉ một lần nữa, tất nhiên cũng không quên kể những tranh chấp của mấy đứa trẻ nhà nhị phòng.
Ân Toàn An chỉ cảm thấy mặt mũi của mình bị vứt xuống đất mà dẫm đạp, vừa nghĩ tới đích tử nhà mình nói ra những lời lẽ khiếm nhã như vậy, thái dương của ông giật giật lên.
“Lạp Mai, những lời này có phải thật không”. Ân Toàn An nghiến răng hỏi.
“Thưa….thưa lão gia, là…..là thật ạ….” Cả người Lạp Mai run cầm cập.
Ân Toàn An nín thở, nộ khí đằng đằng nhìn chằm chằm Ân Tử Chiêu, nghiến răng nói: “Phép tắc của ngươi đâu? Nó là đệ đệ ruột của ngươi đó!” Nói xong, trực tiếp đá Ân Tử Chiêu một cái.
Ân nhị phu nhân nhào qua ngăn cản, khóc gào lên: “Trò đùa giữa trẻ con cũng chỉ có chàng xem là thật, chàng chỉ vì chuyện này mà muốn đánh giết đích tử của mình sao?”
“Đúng là con hư tại mẹ, cô nhìn xem cô dạy ra cái thứ gì!” Ân Toàn An đen mặt, hận không thể đem người ném ra ngoài.
Ân Hằng lạnh mặt nhìn, khẽ phẩy tay áo, trực tiếp đánh gãy tiếng gào khóc bên này.
“Nhị đệ, chuyện trong nhà đệ, về nhà đóng cửa mà tự giải quyết, đừng có làm loạn ở chỗ ta. Chúng ta vẫn là nên giải quyết chuyện A Man nhà ta bị thương trước. Vết thương này đệ đã tận mắt nhìn thấy rồi, nha hoàn nhà đệ cũng đã xác nhận là thật, không phải chuyện bịa đặt ra, trưởng nữ nhà đệ ra tay nguy hiểm ác độc tới như vậy, xem ra khi trước ở nhà cũng không ít lần làm những chuyện như vậy nhỉ!”
Sắc mặt Ân Toàn An khó coi, há chỉ không ít lần làm như vậy, mà là vô pháp vô thiên, chỉ cần nó nhìn trúng thứ gì, không cần biết là đồ của ai cũng nhất định phải giành về tay, không biết đã làm các đệ đệ muội muội bị thương bao nhiêu lần.
Mỗi lần ông ra mặt dạy dỗ, Ân nhị phu nhân liền ngăn cản, vừa cản vừa khóc nói ông thiên vị thứ tử thứ nữ, lâu dần ông cũng không thèm quản nữa, nhưng ông không ngờ được, nó vậy mà lại dám giật đồ của đại phòng.
“Đại ca, do đệ bình thường không dạy dỗ tốt chúng nó, suýt nữa gây ra đại họa. Sau này nhất định dạy dỗ chúng đàng hoàng, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy lần thứ hai”.
Ân Toàn An hổ thẹn nói xong, quay người hướng về phía lão phu nhân, cúi người nói:
“Mẫu thân, đều trách con, chỉ nghĩ muốn ở gần tận hiếu với người, nào biết mấy đứa không nên thân này lại cướp đồ của người khác, còn làm A Man bị thương, con….con thực sự không cách nào đối mặt với đại ca được nữa”.
Ân Toàn An nói đến đau lòng, vành mắt ửng hồng, bộ dạng đáng thương xin lỗi tất cả mọi người.
“Sao có thể trách con được, trẻ con đùa nghịch với nhau, ai mà ngờ được không cẩn thận lỡ tay làm người khác bị thương”. Lão phu nhân làm sao nhìn được con trai cưng khóc tới đáng thương như vậy, hai ba câu đã xem mọi chuyện thành trẻ con đùa nghịch với nhau, thiên vị rõ ràng.
Ân Tố Tố mếu máo, vết thương này của cô ai nhìn vào cũng không nghĩ chỉ là trò đùa trẻ con, chỉ có thể nói đứa trẻ kia ra tay ác độc, không có giáo dưỡng.
“Cha, ngọc ngọc”.
Ân Tố Tố lần nữa dời ánh mắt của mọi người lên miếng huyết ngọc trong tay, huyết ngọc trong suốt long lanh cực kỳ tinh xảo đẹp mắt, nhưng ánh mắt Ân Hằng va phải vết máu trên sợi dây bện, mắt đau, tâm cũng đau.
“Đợi vết thương trên cổ A Man khỏi rồi, lại đeo ngọc nhé”. Ân Hằng nhẹ giọng dỗ dành.
Lão phu nhân thấy mọi chuyện không dễ xử lý, vội mở miệng: “Hằng Nhi, chỉ là trẻ con đùa nghịch mà thôi, huynh đệ ruột với nhau hà tất phải náo tới mức mọi người đều không vui…..”
“Mẫu thân nói đây chỉ là trò đùa trẻ con thì xem như trò đùa trẻ con đi, chỉ là A Man vừa bị thương vừa bị dọa sợ, con thực sự không thể để nhị đệ dọn đến đây ở mà không có vướng mắc trong lòng được”. Ân Hằng nói xong, ánh mắt mới hướng về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân kinh sợ trong lòng, ánh mắt vừa rồi, là đang oán hận bà?
“Không phải ta nhất quyết muốn nhị đệ con dọn đến ở, dù gì ban đầu cũng đã chia nhà rồi, ta tất nhiên sẽ không để các con phải ở cùng nhau, chỉ là trạch viện kia….”
“Trạch viện kia là đích thân con tìm, mẫu thân cảm thấy con đối với nhị đệ không tốt bằng tam đệ, cố ý chọn chỗ kém hơn?” Ân Hằng lạnh lùng chất vấn.
“Đại ca chọn tất nhiên là tốt, có lẽ là đại ca bị người ta bịp bợm, thật giả lẫn lộn, lãng phí một phen tâm ý của đại ca”. Ân Toàn An cung kính chắp tay nói.
Lão phu nhân cứng miệng, ánh mắt quét qua một lượt tất cả mọi người trong phòng, lần nữa mở miệng nói: “Nói tới cùng, vẫn là do chưa tìm được trạch viện tốt, không thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Lão đại con tốn nhiều công sức, chiếu cố đệ đệ con một thời gian, đợi tìm được trạch viện, đệ đệ con lập tức dọn ra ngoài. Các con là huynh đệ ruột thịt, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải vì chuyện trẻ con đùa nghịch mà tình cảm xảy ra lục đục”.
“Mẫu thân, lòng người đổi lòng người, cho dù con có lòng hơn nữa, cũng chịu không nổi nỗi nhục này”. Ân Hằng nói xong, liền không mở miệng nữa.
Lão phu nhân biến sắc, nghiến răng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Ân Tố Tố phiền muộn nhắm mắt, chuyện này rốt cuộc đã xong chưa vậy.
“Mặc Mặc, dùng bùa nói thật”.
【Kí chủ, cho ai dùng? Ân nhị, hay Ân nhị phu nhân?】
“Không, cho Ân Uyển Nhi dùng, chỉ có trẻ con mở miệng mới giải quyết được”. Ân Tố Tố nói, trẻ con mở miệng, nhưng không phải cái gì cũng tùy tiện nói, nhất định là người lớn trong nhà nói cái gì, trẻ con mới học theo.
Ân Uyển Nhi bất ngờ thoát khỏi vòng tay Lạp Mai, ôm lấy Ân nhị phu nhân nói, khóc lóc nói: “Mẫu thân, con muốn huyết ngọc kia!”
Ân nhị phu nhân mặt biến sắc: “Đó là của muội muội, chúng ta không thể lấy”.
“Tại sao không thể lấy, con muốn thì nó chính là của con. Không phải mẫu thân đã nói rồi sao, tổ mẫu thương cha, đến kinh thành rồi thì có thể ở nhà đại phòng, ăn của đại phòng uống của đại phòng, những thứ thiên kim nhà đại phòng có, con cũng sẽ có! Mẫu thân gạt con?”
“Mẫu thân, không phải người nói cha đã nói dựa vào được đại phòng thì có thể làm đại quan sao! Người xem chỗ A Man ở đi, con cũng muốn ở chỗ như thế này, mẫu thân, con không muốn về chỗ rách nát kia, dựa vào cái gì mà chúng ta phải ở trạch viện giống với tam phòng chứ, bọn họ chẳng qua chỉ là thương nhân thấp kém mà thôi!”
“Mẫu thân, người mau nói với cha, để tổ mẫu đi tìm đại phòng, chúng ta dọn vào ở! Con muốn ở chỗ này, con muốn làm thiên kim tiểu thư giống như A Man! Ai cũng không được hơn con”.
“Mấy di nương kia cũng không được đến đây, bóp chết hết đi, mấy đứa nghiệt súc thứ tử thứ nữ chó má kia cũng không được đến đây”.
Cả căn phòng lặng thinh, chỉ có tiếng gào khóc thảm thiết kia, từng câu từng chữ khiến cho tâm lão phu nhân rối như tơ vò.