Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống - Cố Hiểu Linh

Lăng Hạo Ninh trở lại Cố gia đã tầm 9h tối. Sau một ngày ăn chơi, quậy phá hai ông anh, bán manh làm nũng ăn vạ các kiểu với ba vị trưởng bối, Lăng lão đã gật đầu tổ chức sinh nhật lớn một lần. Dù gì thì lần này cũng là đại thọ 90, mời rộng một chút cũng không có gì quá khoa trương, nhân dịp để Hạo Ninh thể hiện thân phận Lăng Ngạo Đình trước mặt Hiểu Linh. Nhưng Hạo Ninh quên mất một việc nếu như Hiểu Linh ở trọ tại một trong mấy căn chung cư của Lăng gia, thì chẳng phải người nhà họ Lăng sẽ có cơ hội tiếp xúc và tìm hiểu về cô trước khi đại thọ diễn ra sao. Lúc này cả Hiểu Linh và Thừa Minh đang ở thư phòng cùng Cố ba. Cố Bỉnh Phát hôm nay không ăn cơm tối ở nhà, nhưng vừa về liền phân phó gọi cả hai có việc.

Trong thư phòng, Cố Bỉnh Phát ngồi sau bàn làm việc còn hai anh em thì đứng trước mặt ông chờ nghe phân phó. Phân cảnh này.. sao giống ở công ty chứ không phải của một gia đình. Cố ba đặt tấm thiệp mời lên bàn, nói:

- Hôm nay Du gia gửi thiệp mời qua Tổng bộ. 30/4 này bên đó tổ chức tiệc đấu giá quyên góp từ thiện thường niên. Hôm đó cả hai đi dự tiệc đi. Thừa Minh mang bức tranh Mẹ và em bé đang ngủ của Mai Trung Thứ sang bên đó trước để đấu giá dưới danh nghĩa Cố gia quyên góp. Hiểu Linh, hôm đó là lần đầu tiên xuất hiện trở lại trong giới thượng lưu, liệu mà ăn mặc trang điểm cho tử tế, đừng có làm mất mặt Cố gia. Sáng mai, một chuyên gia lễ nghi sẽ tới dạy lại cách đi đứng, uống rượu, chào hỏi. Còn đây là danh sách và lý lịch của một số người và gia tộc Cố gia không thể đắc tội và muốn làm thân.

Vừa nói, ông vừa đặt lên bàn một tập hồ sơ. Thừa Minh liếc nhìn qua Hiểu Linh một cái rất nhanh rồi tiến lên cầm lấy cả thư mời và tập hồ sơ kia. Hắn đáp lại:

- Chúng con biết rồi, thưa ba. Ba còn dặn gì không?

Nhìn cái thái độ dửng dưng không hợp tác, không chống đối của Hiểu Linh làm Cố Bỉnh Phát muốn đau tim vì tức giận, phẩy phẩy tay cho hai anh em ra ngoài.

Cả hai sóng vai rời đi. Thừa Minh cũng không về phòng luôn mà theo chân Hiểu Linh sang phòng cô. Thấy cô ấy không nói gì, lại nghĩ tâm trạng Hiểu Linh không tốt. Trước đó hắn không biết mối quan hệ cha con của hai người như thế nào. Nhưng từ khi Hiểu Linh tỉnh lại, chưa một lần hắn nghe lời hỏi thăm nhẹ nhàng từ ông ấy dành cho cô. Trước kia có Diệp di, hẳn là cô ấy không đau khổ như bây giờ. Thừa Minh nhẹ giọng nói:

- Nếu không muốn tham gia, đến hôm đó anh bảo em cáo ốm là được. Dù sao em mới xuất viện không lâu, cũng không phải dịp lễ quan trọng gì, sẽ không ai nói được gì em cả.

Hiểu Linh lắc đầu, đáp:

- Em hứa với anh Du Nhiên hôm đó sẽ tham dự rồi. Mà tham dự cũng tốt, lâu rồi chưa đi mấy tiệc rượu như vậy, em đi một cái không quá trang trọng như dịp này cũng vừa lúc làm quen trở lại.

Nghe tới cô đồng ý đi dự tiệc vì Du Nhiên, bàn tay Thừa Minh vô thức nắm lại:

- Em đồng ý đi vì Du Nhiên. Anh ta mời em làm bạn nhảy?

Hiểu Linh cười:

- Không, chỉ là mời tham gia mà thôi. Anh đưa em danh sách kia đi. Em nhớ mặt người không tốt lắm, cũng nên nghiên cứu kỹ nếu không lại thất lễ. Cũng may ba suy nghĩ chu đáo mời chuyên gia lễ nghi, em đang lo mình sẽ lúng túng trong dự tiệc đây. Có điều, em không biết khiêu vũ, chắc phải tìm hiểu nơi nào dạy nhảy cấp tốc thôi.

Thừa Minh nhếch miệng cười:

- Cần tìm đâu xa. Anh dạy em hai điệu slow waltz và slow foxtrot là đủ dùng rồi. Hai điệu nhảy này chậm, lại thường dùng trong mấy buổi tiệc nhẹ này. Còn trang phục dạ hội để chủ nhật này chúng ta cùng đi đặt làm. Đằng nào cuối tuần sau cũng mới dùng, vừa lúc anh cũng cần.

Hiểu Linh do dự, hỏi:

- Như vậy được không? Anh bận như vậy còn dành thời gian dạy em nhảy. Không quá mệt mỏi đi.

Thừa Minh cười. Hắn đang vui vẻ còn không được, sao có thể mệt mỏi chứ. Hắn có cơ hội được ở một mình cùng cô, được khiêu vũ, được ôm, được trò chuyện. Giọng nói có chút như không thèm để ý:

- Làm gì có mệt mỏi như vậy. Một buổi tối dạy chừng hai tiếng thì em đã không còn sức để mà nhảy đâu. Hai hôm này chuẩn bị trang phục, học lễ nghi, nhớ lý lịch cũng khiến em đủ bận rồi. Từ thứ 2, tối 8h, em qua phòng anh. Anh dạy em khiêu vũ.

Hiểu Linh còn dãy dụa:

- Sao lại phải sang phòng anh, qua phòng em không được?

Cô có chút sợ khi ở một mình trong phòng nam nhân buổi tối a cho dù người đó là anh trai cô. Làm gì thì ở địa bàn của mình cũng thoải mái hơn, không phải sao.

Thừa Minh nhướn mày:

- Phòng em? Nguyên một đống đồ chơi lắt nhắt của Nhóc con em mua cho nó làm phòng em còn được mấy chỗ trống. Khiêu vũ cần không gian, sang phòng anh. Dù sao em cũng là bạn nhảy của anh trong buổi tiệc hôm đó. Nhảy cùng anh từ bây giờ đi cho quen.

Hiểu Linh ngạc nhiên hỏi lại:

- Bạn nhảy? Sao có thể? Anh phải mang ai đó đi chứ.

Thừa Minh ánh mắt bá đạo chằm chằm nhìn cô, trầm giọng nói:

- Ý em là em có bạn nhảy rồi? là ai?

Hiểu Linh có chút cạn lời. Ánh mắt giết người gì đây. Cô là em gái, chứ có phải người yêu đâu mà ánh mắt anh ấy như bắt gian tại trận thế này.

- Ách... không có. Nhưng là anh doanh nhân, bạn nhảy cũng là người để giúp anh tạo mối quan hệ xã giao, không phải sao. Cái đó... em không giúp được.

Không khí đột nhiên ôn hòa trở lại sau câu trả lời của Hiểu Linh. Rất tốt. Để hắn biết được nam nhân nào làm bạn nhảy của cô ấy, hắn sẽ xé xác người đó. Thừa Minh mỉm cười:

- Quyết định vậy. Anh sao có thể để em một mình bơ vơ ở bữa tiệc đầu tiên sau khi trở lại chứ. Chỉ cần em không thấy nhàm chán, anh còn muốn có thể nhìn thấy em mọi lúc trong bữa tiệc hôm đó. Cố gắng đừng rời khỏi tầm mắt anh.

Hiểu Linh mộc mộc ngốc ngốc gật đầu. Có lẽ là tính cách bá đạo chi phối, Thừa Minh đã coi cô là người thân nên muốn đặt cô dưới cánh chim của mình.
Nhấn Mở Bình Luận