Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Sau hôm ấy, tấm bằng đại học được Mạc Linh cất chung với đống hồ sơ của mình.Bấy giờ nhìn lại cô mới để ý không thấy tấm bằng cũ đâu hết cả.

Cô đoán chắc Tạ Phong đã mang đi.Nhưng cô cũng không hỏi.

Hắn làm điều gì đều có lý do của hắn.Hơn nữa, Tạ Phong cũng chỉ muốn tốt cho cô.

Từ hôm ấy trở đi, cuộc sống của bọn họ cũng trở về với quỹ đạo thông thường.

Hai người cũng ngày càng thân mật với nhau hơn.

Mạc Linh trở lại việc hoàn thành bộ vest đầu tiên của mình và thử nghiệm loại dệt vải mới.

"Mai anh có việc phải đi công tác.Mấy ngày nữa anh sẽ về", vào một buổi tối bình thường Tạ Phong nói.

Ngày mai, ông bà nội hắn về thành phố S.Hắn có việc nên tiện thể về cùng luôn.

Bố mẹ hắn sẽ lại bắt đầu hành trình đi nghỉ dưỡng vòng quanh thế giới của mình.

Hiện giờ, công ty đều do một tay hắn lo liệu.

Mẹ hắn cũng có sự nghiệp riêng nhưng bà phủi tay làm chưởng quầy dắt theo bố hắn lang bạt khắp nơi.

"Anh về thành phố S sao?" Mạc Linh hỏi.

Hôm trước, cô có nghe ông bà nội hắn nói mai bọn họ sẽ về thành phố S.

Thời gian này, thi thoảng cô cũng đến thăm hai người bọn họ.Họ đối xử với cô rất tốt.

"Anh có việc bên đó thuận tiện đi cùng ông bà luôn", Tạ Phong giải thích.

Hắn không muốn cô hiểu nhầm.

Mạc Linh gật đầu hỏi: "Mai em có cần đi tiễn ông bà không?"

Tạ Phong lắc đầu nói không cần.

Mạc Linh cũng không kiên quyết đi cùng.

Cô đứng dậy khỏi khung dệt vải đi vào phòng rồi lấy đồ cho vào túi.

Đây là quà cô tặng ông bà nội của Tạ Phong.

Đáng lý cô nên đưa tận tay bọn họ mới phải phép.

Nhưng ngày mai cô không đi tiễn được nên đành nhờ Tạ Phong.

Tạ Phong cũng đi cùng cô vào phòng.

Hắn thấy dáng vẻ của Mạc Linh như vậy liền mỉm cười.

Mạc Linh nghe tiếng bước chân hắn, không quay lại nói: "Túi lớn hơn là đồ em gửi cho ông bà nội.Còn túi nhỏ là đồ em gửi cho bố mẹ.Anh đừng quên nhé"

Nhà của Tạ Phong không ở nơi này.

Ông bà nội của hắn đang ở thành phố S.

Còn bố mẹ hắn thường xuyên di chuyển khắp nơi để đi du lịch.

Vì vậy, lần này sau khi gặp nhau ở thành phố P mọi người sẽ tách ra.

Nếu không phải đúng dịp Tạ Phong trở về bên kia, hắn sẽ ở lại thành phố này.

"Em đúng là dâu hiền vợ đảm", Tạ Phong tiến đến ôm chặt cô và nói.

Mạc Linh đẩy đẩy khuỷu tay muốn người này buông ra nhưng không được.

Tạ Phong vẫn ôm chặt cô.

Vì vậy, cô bất đắc dĩ đành để kệ hắn.

Xếp xong đồ cho mọi người, cô xếp đến đồ của Tạ Phong.

Hai người bám lấy nhau, dây dưa đến hơn mười một giờ mới đi ngủ.

Sáng hôm sau Mạc Linh không phải dậy sớm vì cửa hàng nay đóng cửa đột xuất nhưng vì Tạ Phong cô vẫn dậy đúng giờ.

Tiễn hắn xong, Mạc Linh lại ngồi vào khung cửi.

Cô không dệt vải ngay mà bần thần nhìn khung dệt vải.

Mạc Linh gắn bó với khung dệt mới được mấy tháng nhưng càng ngày cô càng cảm giác quen thuộc với nó.

Chiếc khung này cũng khiến cô thay đổi rất nhiều.

Vuốt ve từng thanh gỗ của khung dệt, Mạc Linh bỗng nhiên cảm giác bình yên lạ kỳ.

Trong đầu cô lúc này hiện lên những lời tổ truyền của Mạc gia: "Dệt viên không giống các cách dệt khác.Dệt viên, cách dệt như tên, dùng để dệt viên mép vải, tinh tế, độc lại với hoa văn nửa nổi nửa chìm"

Cô lúc này như được truyền cảm hứng.

Những câu chữ biến thành những hình ảnh sống động trong đầu.

Mạc Linh nhanh chóng cho chỉ dệt vào khung rồi bắt đầu dệt.

Cô dệt liên tục hai tiếng đồng hồ rồi mới ngừng.

Mảnh vải trên khung đã thành hình.

Cách dệt viên lộ rõ.

Mạc Linh mỉm cười nhìn tấm vải rôi nhanh chóng tháo ra.

Cô tiếp tục dệt thêm vài tấm nữa cho chắc chắn.

Đợi Mạc Linh dệt xong tất cả cũng đã hơn mười hai giờ.

Cô vội vàng thay đồ rồi nhanh chóng đến nhà cậu mợ.

Mạc Y Phường ngày càng phát triển.

Bà Loan cũng càng vui mừng.

Mạc Y Phường phát triển những nghề truyền thống khác trong ngõ vì thế mà khôi phục dần dần.

Ngay cả tiệm bánh của bà cũng được thơm lây, lượng khách mỗi ngày đến tăng không ít.

Tuy nhiên, làm ăn phát đạt đương nhiên cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của gia đình bọn họ.

Ông Duy và Khánh Vy thi thoảng phải đi công chuyện.

Bốn người bọn họ không thể ăn chung cùng nhau như hồi trước.

Nhưng cả nhà đều thống nhất vào lúc rảnh sẽ ăn cùng nhau.Hôm nay chính là một ngày như vậy.

Hiện giờ tầng hai của năm ngôi nhà liền nhau trong ngõ đều là của bọn họ.

Tầng hai phía trên Mạc Y Phường được tách riêng.

Còn những nơi còn lại thông nhau, trở thành nhà của bọn họ.

Gia đình có điều kiện hơn, Khánh Vy và Thùy Dương mỗi đứa một phòng rồi thêm cả phòng làm việc cho ông Duy nữa.

Nói chung, hiện giờ bọn họ sống trong không gian rộng rãi hơn trước kia rất nhiều.

Tiếng chuông cửa reo vang, bà Loan giục Thùy Dương ra mở cửa.

Để cho tiện, nhà bà chỉ làm một cửa ở cầu thang lên phía ngoài.

Hiện giờ, ai cũng biết lối lên ở bên đấy.

Chỉ có người trong nhà mới đi thẳng từ cửa tiệm lên thôi.

"Chị Linh, sao chị lại đến đây giờ này?" Thùy Dương nhìn thấy cô chợt hỏi.

Nếu con bé nhớ không lầm hôm nay cửa hàng vẫn làm việc mà.

"Cửa hàng hôm nay nghỉ", Mạc Linh như đoán được suy nghĩ của Thùy Dương vội vàng nói.

"Linh à cháu, mau vào đi", bà Loan phía sau lên tiếng liên giục, "Cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa ngồi xuống ăn cơm cùng cậu mợ"

Thùy Dương nghe mẹ gọi vội vàng mở cửa lớn hơn cũng như đứng sang bên cạnh để Mạc Linh bước vào.

Mạc Linh ngửi thấy mùi thơm thức ăn mới phát hiện ra mình đói cồn cào.

Có lẽ vừa nãy cô tập trung quá.

Ông Duy đi từ thư phòng ra nhìn thấy cô mỉm cười chào hỏi.

Lúc này, Mạc Linh nhớ đến mục đích mình đến đây vội vàng lôi vải từ trong túi ra đưa cho ông Duy.

Cô nói: "Cậu xem thử xem"

Ông Duy nhận lấy mảnh vải từ tay của Mạc Linh rôi chăm chú xem.

Nhìn hoa văn trên vải dệt ông Duy sững người không thốt nên lời.

Khánh Vy đứng gần đó cũng ghé mắt vào nhìn.

Nhỏ nhìn tấm vải trên tay bố mình rồi nghi ngờ quay sang hỏi cô: "Dệt viên à chị?"

Mạc Linh gật đầu.

Cô nghiên cứu dệt viên từ rất lâu rồi.

Tính ra ngay từ lúc bắt đầu dệt vải, cô đã nghiên cứu thứ này rồi.

Nhưng mấy tháng trời không có kết quả.

Mạc Linh còn phải nghiên cứu những loại vải dệt khác nữa nên cô bỏ xó cái này.

Ai mà ngờ sang nay cô đột nhiên lại có linh cảm cơ chứ.

Thật đúng là không tin nổi! Mấy tháng vắt nát óc cũng chẳng bằng mấy tiếng cô ngồi dệt sáng nay.

Ông trời đúng thật là biết cách trêu ngươi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận