Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

"Cậu nói đúng", Tạ Phong tán thành, "Hiện giờ, tôi chỉ có thể nói với cậu cô ấy sống rất tốt mà thôi"

Tạ Phong lựa lời nói.

Với những người quan tâm đến cô, hắn cũng không keo kiệt chút nào.

Nhưng với Quốc Kiên, hắn cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi.

Dù sao, Quốc Kiên vẫn là người nhà họ Hoàng.

Hắn không thể tin tưởng hoàn toàn được.

Quốc Kiên nghe vậy thở phào.

Khi cả anh trai và bác Sơn đều không tìm được chị Mạc Linh, Quốc Kiên vừa mừng vừa lo.

Mừng là chị ấy không bị bắt được nhưng cũng lo lắng không biết chị ấy sẽ sống ra sao.

Nhưng bây giờ nhận được lời khẳng định của Tạ Phong, cậu có thể yên tâm rồi.

Dù sao, chị Mạc Linh cũng sẽ sống tốt.

Cuộc sống sau này của chị ấy sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

"Chị Mạc Linh không ở thành phố S đúng không ạ?" Quốc Kiên hỏi thêm.

Cậu đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều.

Chị Mạc Linh không thể còn ở thành phố này được.

Nếu chị ấy ở đây, chắc chắn mọi người đã tìm được rồi.

Không chỉ anh trai cậu, bác Sơn mà cả chị dâu mới cũng đang lùng sục chị Mạc Linh hàng ngày.

Nhất là từ sau vụ sảy thai, mọi người càng ráo riết tìm kiếm hơn.

Nói thật, Quốc Kiên cũng không tin vụ này là do chị Mạc Linh tìm.

Nhưng cậu không có bằng chứng, không thể nói ra được.

Đến ngay cả bố cậu cũng mặc kệ, Quốc Kiên không muốn bản thân tự rước họa vào thân.

Tạ Phong không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?"

Những chuyện quá chính xác hắn sẽ không nói.

Dù Quốc Kiên khẳng định bản thân có ý tốt, sẽ không hãm hại Mạc Linh ahwns cũng không thể buông lỏng, không đề phòng gì cả được.

Trong người của cậu ta vẫn chảy dòng máu của nhà họ Hoàng.

Hơn nữa, theo cách nói của cậu hắn biết một điều.

Mặc dù Quốc Kiên có chút quan tâm tới Mạc Linh nhưng thứ cậu ta quan tâm nhất vẫn là chính bản thân mình.

Nếu không, Quốc Kiên đã không im lặng bấy lâu nay.

Cậu ta chán ghét Nguyệt Hạ, biết Mạc Linh bị oan nhưng vẫn không làm gì cả.Bởi Quốc Kiên ích kỉ, người đang làm hại Mạc Linh cũng chính là người nhà cậu ta.

"Em biết rồi", Quốc Kiên lặng lẽ nói, "Anh sẽ không trả thù nhà họ Hoàng chứ??"

Quốc Kiên hỏi thêm.

Từ ngày ấy, cậu đã biết Tạ Phong yêu chị Mạc Linh.

Cái cách hắn nhìn chị Mạc Linh khiến cậu nhận ra người này yêu chị ấy hơn cả mạng sống của mình.

Hai người bọn họ bây giờ có lẽ cũng đến với nhau rồi.

Nhưng như vậy cũng khiến cậu lo lắng về gia đình mình.

Một người yêu chị Mạc Linh đến như vậy sẽ không chấp nhận việc chị ấy bị bắt nạt.

Mà bọn họ không chỉ đơn thuần bắt nạt chị ấy.

Anh trai cậu còn tống chị ấy vào viện tâm thần.

Nếu không phải chị Mạc Linh trốn thoát, tương lai không bao lâu chị ấy sẽ trở thành người điên mất.

"Cậu có thể yên tâm.Cho dù tôi làm gì cũng sẽ không để mấy người chết một cách dễ dàng đâu", Tạ Phong khẳng định, "Mấy người phải sống mà chuộc lại lỗi lầm của mình"

Tạ Phong không định giết bọn họ.

Cái chết là quá nhẹ nhàng và đơn giản cho bọn họ.

Hắn muốn bọn họ phải sống, sống để trả giá cho tội lỗi của mình.

Hơn nữa, hắn không muốn tay mình dính máu, máu của những con người xấu xa ấy.

Ông nội lại càng không cho phép hắn làm việc này.

Từ nhỏ đến giờ, Tạ Phong không phải chưa từng làm việc xấu.

Hắn cũng đã từng phải giết người nhưng đó đều là những kẻ ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia hay của Tạ gia.

Ngoài ra, hắn chưa từng giết bất kỳ ai cả.

Quốc Kiên nghe vậy im lặng trong chốc lát rồi nói: "Anh yên tâm chuyện này em sẽ không nói ra ngoài.Phiền anh gửi lời chúc của em đến chị Mạc Linh.Hy vọng chị ấy hạnh phúc."

Quốc Kiên nói xong liền đẩy cửa rồi bước xuống, rời đi.

Cậu đã hỏi những gì cần biết, còn những chuyện khác cậu không muốn bận tâm.

Anh trai cậu đã ly hôn với chị Mạc Linh, lấy Nguyệt Hạ.

Mọi chuyện cậu chẳng thể thay đổi được.

Chị Mạc Linh hiện giờ cũng sống rất hạnh phúc.

Như vậy là được rồi, những chuyện khác cậu sẽ không can dự vào.

Ai cũng có cuộc sống riêng của mình, phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình.

"Có cần theo dõi cậu ta không sếp?"

Vệ sĩ đẩy cửa ngôi vào ghế lái hỏi.

Tạ Phong nhìn theo bóng Quốc Kiên khuất dần, lắc đầu.

Kiếp trước, hắn không gặp Quốc Kiên, cũng hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của người này.

Quốc Kiên sẽ không làm nên trò chống gì hoặc ít ra cậu ta sẽ không liên hệ gì đến mối quan hệ của ba người bọn họ.

Quốc Kiên nhịn lâu như vậy mới đến gặp hắn.

Điêu này khiến hắn không nghĩ cậu ta sẽ nói mọi chuyện.

"Công việc cũng xong rồi.Chiều đặt vé máy bay cho tôi đi", Tạ Phong dặn dò.

Chẳng mấy chốc nữa sẽ đến tết âm.

Khi ấy, hắn nhất định phải về bên này, sẽ không có nhiều thời gian dành cho Mạc Linh nên hắn muốn tranh thủ.

Vệ sĩ đáp lại, tỏ vẻ đã biết.

Sau đó, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Những chuyện quan trọng ở thành phố S hắn cũng đã làm xong rồi.

Hắn rất nhớ Mạc Linh, muốn nhìn thấy cô.

Hơn nữa, sau chuyện này hắn cảm giác tâm tình của bản thân khá xao động, cân yên tĩnh.

Nếu tiếp tục ở thành phố S, hắn không đảm bảo bản thân không làm ra chuyện gì quá quắt.

Ông bà nội hắn nhận được tin cũng gật đầu đồng ý.

Dù sao, tư tưởng của ông bà cũng rất thoáng.nếu không, con cháu không thể bay nhảy như thế được.

Mà giờ cũng sắp tết rồi, chẳng mấy nữa con cháu sẽ tụ tập về đây.

Mạc Linh ở thành phố P không biết những chuyện này.

Mấy ngày nay cô vẫn đang bận rộn với loại vải dệt mới.

Mạc Linh không chỉ dạy thêm cho Khánh Vy mà bản thân cũng nhân cơ hội này để cố gắng dệt những loại khác.

Dệt vải này đôi lúc phải dựa vào cảm hứng.

Khi cảm hứng đến, việc đột phá loại vải dệt mới cũng sẽ dễ hơn rất nhiều.

"Vải dệt loại mới sao rồi cháu?" Ông Duy vui mừng hỏi.

Mấy ngày hôm nay, ông thực sự rất vui mừng.

Dệt được vải dệt viên, Mạc Y Phường đã chính thức hồi sinh.

Mấy ngày nay, đơn hàng đến cửa tiệm cũng đã nhiều hơn nhiều thậm chí còn có tình trạng cháy hàng.

Với sự phát triển như vậy, ông tin rằng sau này Mạc Y Phường sẽ còn tốt hơn nữa.

"Khánh Vy học được rồi ạ.Loại vải mới cháu nghiên cứu thêm được một loại nữa rồi", Mạc Linh vui vẻ nói.

Mấy ngày hôm nay, cô thực sự rất vui.

Bản thân cũng cảm giác đắm chìm trong những thứ này.

Cảm hứng không ngừng tìm tới.

Cô tiết kiệm được khá nhiều thời gian mày mò.

"Tốt, tốt", ông Duy vui mừng nói.

Nếu bố ông đứng đây lúc này chắc chắn cũng sẽ rất vui.

Cả đời bố ông muốn vực dậy Mạc Y Phường mà lực bất tòng tâm.

Cuối đời, đến tận khi ông chết cũng không thể hoàn toàn yên nghỉ.

May mà, trời cao phù hộ, ông không làm tổ tiên hay bố mình thất vọng.

Mạc Y Phường trong tay ông cuối cùng cũng thể hồi sinh, trở thành làng nghề được nhiều người biết đến.

Nhìn sự vui mừng của cậu mình, Mạc Linh biết ông nghĩ đến điều gì.

Cô chưa một lần gặp ông nội, cũng không biết cảm giác truyên thừa.

Nhưng cô biết sự tự hào khi làm ra được một miếng vải dệt của tổ tiên.

Dù sao, cô cũng là người họ Mạc.

Cô chảy trong mình dòng máu của Mạc gia.

Dệt vải và tiếp tục truyền thừa dường như đã ăn sâu vào trong tâm trí của cô.

Mạc Linh hy vọng Mạc Y Phường sẽ tiếp tục phát triển.

Chương 139: Trở lại thành phố P 

Mạc Linh nói chuyện với cậu mình thêm một lát nữa liền rời đi.

Bây giờ đã là buổi trưa.

Cô tranh thủ thời gian nghỉ trưa của cửa tiệm để đến đây.

Bây giờ, cô phải đi về.

Công việc của cửa tiệm cũng không thể bỏ lỡ được.

Hiện giờ, cô cũng đang hoàn thành bộ vest đầu tiên của mình.

Tính tính thời gian, cô chỉ còn cách cuộc thi chưa đầy nửa năm nữa, không thể chủ quan được.

Mạc Linh chậm rãi bước trên đường.

Thời gian như lắng lại.

Cách đây một năm, cô dường như còn đang chật vật với mối quan hệ cũ.

Khi ấy, Mạc Linh không có mục tiêu sống.

Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của cô dường như chỉ xoay quanh Hoàng Quân, không có gì khác.

Cô muốn anh chú ý, làm mọi thứ để khiến anh để mắt đến mình, để anh ta có thể yêu mình.

Nhưng cuối cùng, những thứ cô làm đều là dã tràng xe cát.

Người không thuộc về mình dù có làm gì cũng sẽ mãi mãi không thể.

Trái lại, điều ấy càng làm tổn thương những người thực sự yêu quý cô.

Mạc Linh cảm thấy thực sự may mắn.

Cô trọng sinh lại một đời.

Cuộc đời hoàn toàn thay đổi.

Cô cũng không để lỡ hắn.

Hai người bọn họ cuối cùng cũng không đi ngang nhau một lần nữa.

Ông trời đối với cô cũng rất ưu ái.

Cuộc sống sau này của cô sẽ ngày càng hạnh phúc.

Mạc Linh vừa cười vừa nghĩ chẳng mấy chốc đã về đến cửa hàng.

Hiện giờ đã là cuối năm, cửa hàng cũng bận rộn hơn.

Rất nhiều người đến lấy đồ, thử đồ và đặt may cho năm sau.

Mạc Linh vừa bước vào cửa hàng không bao lâu sau, khách đã đến.

Vì vậy, cô và chị Tiên lại nhanh chóng đón khách, tiếp khách rồi bán hàng.

Bọn họ cứ luôn chân luôn tay như thế đến tận tám giờ tối mới được nghỉ.

Lúc này, ai nấy cũng đều rất mệt mỏi.

Bọn họ ngồi nghỉ một lát, vừa nghỉ vừa nhìn nhau cười.Bọn họ cũng không ngồi lâu, tranh thủ dọn dẹp xong rồi về.

Dù sao, ai cũng mệt cả.Hơn nữa, ngày mai cũng bận y đúc nên hai người không rủ nhau đi ăn tối.

Mạc Linh đóng cửa cửa hàng rồi tạm biệt chị Tiên.

Bây giờ về phòng cô còn chưa hết việc dâu.

mấy hôm nay, cô mới cắt xong bộ vest, may được vài đường.

Còn cả một quá trình nữa mới đến lúc xong cơ.

Nghĩ nghĩ, mạc Linh thở dài.

Cô còn thật là nhiều việc.

Tạ Phong giờ vẫn chưa về.

Hắn đang ở thành phố S.

Nghĩ đến hắn, cô lại thấy nhớ.

Dù rằng ngày nào bọn họ cũng gọi facetime với nhau nhưng dù sao cũng không phải người thật.

Kể từ lúc ai người yêu nhau, đây là thời gian bọn họ xa nhau lâu nhất, Tự nói với mình, không được nghĩ lung tung nữa, Mạc Linh tra chìa vào ổ.

Cửa mở ra, Mạc Linh thấy có giày trên giá.

Cô hơi ngẩn người, tự hỏi bản thân mình có nhìn nhầm hay không.

Cô nhớ Tạ Phong nói phải mai hắn mới về cơ mà.

Chẳng nhẽ người này về sớm hay sao? Mạc Linh ngẩn người nhìn vào ánh đèn ấm áp trong nhà.

Tạ Phong mới tắm xong.

Hôm nay, vì có việc nên cuối cùng đến gần chiều hắn mới có thể ngồi máy bay về thành phố P.

Do đó, thời gian có chút muộn hơn bình thường.

Tạ Phong đang lau đầu.

Hắn rõ ràng có nghe thấy tiếng mở cửa nhưng lại không thấy Mạc Linh cất tiếng.

Vì vậy, Tạ Phong đi ra phía cửa.

Mạc Linh còn chưa thay giày, cứ thế nhìn chằm chằm Tạ Phong.

"Sao vậy?" Hắn nhìn cô mỉm cười.

Ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương và nhung nhớ.

Mạc Linh cũng mỉm cười.

Cô thật muốn lao đến ôm chầm lấy hắn.

Nhưng mạc Linh còn chưa quên mình vẫn đeo giày.nếu bây giờ để cảm xúc lấn át.

Sau đó, cô sẽ lại phải đi lau sàn mất.

Vì vậy, Mạc Linh nhanh chóng cởi giày rồi lao về phía hắn.

Cô còn không kịp đi dép trong nhà nữa.

Tạ Phong vì bị cô ôm châm nên đứng hơi không vững.

Hắn ôm lấy cô, đứng vững lại hỏi: "Nhớ anh vậy sao?"

"Nhớ", Mạc Linh không chần chừ đáp lại, "Em rất nhớ anh"

Đối mặt với hắn, cô cũng e ngại, ngại ngùng.

Nhưng tình yêu, tình cảm của cô dành cho hắn khiến mọi thứ chỉ còn là hư vô.

Hơn nữa, bọn họ mất hai đời mới đến được với nhau.

Những thứ không quan trọng, không cần thiết có thể luộc qua.

Bây giờ, cô cũng rất nhớ hắn, thực sự rất nhớ hắn.

"Anh cũng rất nhớ em", Tạ Phong ôm chặt cô nói.

Mỗi giây mỗi phút, hắn đều muốn nhìn thấy cô, muốn nghe tiếng của cô.

Không ở bên mạc Linh, hắn sẽ cảm giác trái tim trống vắng, trong lòng cũng không yên.

Có lẽ, từ nay về sau, hắn chẳng thể rời khỏi cô được rồi.

"Thật sao?" Mạc Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn cười.

Nghe giọng điệu đầy trêu chọc của cô, Tạ Phong cũng cười.

Hắn cọ nhẹ vào mũi cô rồi trao cô một nụ hôn ngọt ngào.

Hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau.

Trái tim như hòa chung một nhịp.

Tình yêu ngọt ngào, day dứt đến mãnh liệt, quấn quýt không rời.

Mạc Linh cảm giác toàn thân mình đều được ngâm trong mật ngọt.

Chỉ có Tạ Phong mới có thể mang đến cho cô những cảm xúc như vậy, chỉ có hắn mới khiến cô nhớ nhung đến thế.

Một lúc lâu sau, Tạ Phong buông cô ra mỉm cười.

Ánh mắt hai người nhìn nhau tràn ngập tình yêu và sự quyến luyến.

Không ai muốn buông ra.

Cả hai bọn họ đều muốn thời gian ngừng trôi, cứ thế bên nhau đến thiên trường địa cửu.

Trong không khí ngọt ngào ấy, bụng của Mạc Linh lại kêu.

Cô đói.

Cả ngày hôm nay, bữa trưa cô ăn vội.

Buổi chiều lại làm việc liên tục nên đói cũng không trách được.

Chỉ là bụng vang lên đúng lúc này khiến Mạc Linh có chút ngượng ngùng.

Tạ Phong buông cô ra mỉm cười, hiếm khi không trêu chọc nói: "Chúng ta đi ăn thôi.Anh có mua mì em thích đấy"

Tạ Phong về muộn.

Mạc Linh cũng về muộn.

Vì vậy, hắn không muốn muộn thế này hai người còn hì hục nấu nướng nữa.

Do đó, trên đường về, hắn đã mua sẵn đồ rồi.

Bây giờ chỉ cần hâm nóng lại là được.

Mạc Linh nhìn hắn cười rồi ngoan ngoãn đi theo Tạ Phong.

Hiện giờ, thành phố P cũng lạnh rồi.

Trong nhà có bật hệ thống sưởi nên cả hai người đều không thấy lạnh lắm.

Trước khi ngồi xuống bàn ăn, Mạc Linh sực nhớ ra mình còn chưa thay đồ nên nhanh chóng vào phòng.

Tạ Phong ở trong bếp hâm đồ.

Đợi mười phút sau, Mạc Linh thay đồ ở nhà ra đến phòng, Tạ Phong cũng đã hâm nóng thức ăn xong.

"Anh ở bên này đến bao giờ?" Mạc Linh hỏi.

Giờ là cuối năm rồi, hắn cũng sẽ phải về bên nhà nữa.

Tuy rằng cô không muốn hắn đi chút nào.

Nhưng bên thành phố S có ông bà, bố mẹ hắn cũng sẽ về đấy nữa.

Vì vậy, Mạc Linh không muốn bản thân trở thành người ích kỷ, nhỏ nhen, bắt hắn phải lựa chọn.

"Hai ba anh về", Tạ Phong đáp, "Mùng ba mọi người sẽ qua bên này đi thăm nhà bà trẻ luôn."

Tạ Phong cũng tính toán kỹ rồi.

Cuối năm, công ty bận bịu.

Hắn không thể ở bên này mãi dược.

Nhưng về sớm quá, hắn lại không nỡ.

Hắn muốn ở bên cạnh Mạc Linh lâu hơn một chút.

Vì vậy, tính đi tính lại hắn thấy về ngày hai mươi ba là hợp lý nhất.

Mặc dù hơi sớm nhưng đến mùng ba mọi người đã qua rôi.

Sau đó, hắn sẽ ở luôn bên này.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận