Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện sau đó nghỉ ngơi một chút rồi ai đi làm việc nấy.

Hai người đều bận nhất là Tạ Phong.

Càng cuối năm, số lượng giấy tờ hắn phải xem càng nhiều.

Rất nhiều văn bản, hợp đồng đến lúc cuối này bị dồn lại.

Đó còn chưa kể có nhiều giấy tờ kỹ thuật, họp hành với chuyên gia Tạ Phong cần tham gia.

Năm nào cũng vậy, cuối năm, hắn hầu như đều rất bận.

Mạc Linh hiện giờ cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào.

Cô vừa may vest vừa phải dệt vải.

Cuối năm, đơn đặt hàng bên Mạc Y Phường tăng mạnh nhất là khi có vải dệt loại mới.

Ai cũng muốn cầm trên tay vải dệt viền, đặc biệt là những gia đình lâu đời, có tiếng tại thành phố P.

Do đó, lượng công việc của Mạc Linh tăng mạnh.

Mặc dù có Khánh Vy giúp sức nhưng số lượng vải dệt mà cô phải làm không giảm đi một chút nào.

Trong khi ấy bộ vest đầu tiên rất có ý nghĩa với Mạc Linh.

Đây là món quà Giáng sinh cô tặng hắn, là bộ vest đầu tiên cô tự mình làm từ đầu đến cuối nên càng không được lơ là.

Thêm nữa, cô Đoan cũng rất nghiêm khắc.Nếu cô may vá không ra gì chắc chắn sẽ làm cô ấy thất vọng.

Mà Mạc Linh không hề muốn điều này một chút nào.

Cô không muốn cô Đoan phải thất vọng về mình.

Do đó, Mạc Linh lại càng phải cố gắng hơn.

Những ngày tiếp theo, hai người bọn họ đều trải qua như vậy.

Dù rằng rất bận rộn nhưng không ai cảm thấy có vấn đề gì.

Mỗi sáng tỉnh dậy, hai người mở mắt là nhìn thấy người kia.

Bọn họ sẽ hôn nhau chào buổi sáng, cùng nhau rời giường, vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.

Sau đó, hai người lần lượt rời khỏi nhà.

Bây giờ, công việc của Tạ Phong bận rộn nên hắn cũng ra ngoài từ sớm.

Đến tối, bọn họ gặp nhau ở nhà, kể với nhau vài câu chuyện ban ngày.

Sau đó, hai người sẽ cùng nhau nấu vài món đơn giản rồi ăn tối.

Nếu ngày nào quá bận bịu bọn họ sẽ gọi đồ ăn bên ngoài.

Ăn uống xong, hai người nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại ai làm việc nấy.

Ngày ngày cứ thế bình yên trôi qua.

Mạc Linh cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ vest đầu tiên của mình.

Giây phút cô ngắm nhìn bộ vest này cảm giác bản thân hết sức thỏa mãn.

Tưởng tượng đến cảnh Tạ Phong mặc bộ vest trên người, Mạc Linh lại càng vui vẻ hơn.

Cô cuối cùng cũng có thể tặng hắn một món quà hoàn chỉnh.

Ngay khi hoàn thành xong, Mạc Linh liền nhanh chóng vào phòng gọi cô Đoan.

Người đầu tiên cô muốn khoe khoang đương nhiên là Tạ Phong.

Nhưng cô biết hiện giờ chưa phải lúc.

Cô cần phải nhờ cô Đoan xem bộ vest này đã đạt tiêu chuẩn hay không đã.

Cô muốn đưa cho Tạ Phong một món quà hoàn hảo nhất.

"Cháu xong rồi sao?" Bà Đoan hơi ngạc nhiên hỏi.

Thời gian gần đây bà biết Mạc Linh rất bận.

Bên Mạc Y Phường ngày càng phát triển có nghĩa là thời gian con bé dệt vải ngày càng nhiều.

Mặc dù hiện nay, Mạc Y Phường đã tuyển thêm nhiều người học việc.

Nhưng thợ dệt chính, có tay nghề cao nhất vẫn là Mạc Linh.

Khánh Vy cũng chỉ giúp đỡ được một itsl.

Do vậy, những loại vải dệt cao cấp đều do Mạc Linh làm cả.

Chính bởi lý do này, bà Đoan nghĩ rằng cô không thể nhanh như vậy đã làm xong dược.

Bà Đoan vẫn còn nhớ bộ vest đầu tiên mình mất đến hai tháng trời mới may xong.

Đó còn là tình huống bà chỉ chuyên tâm vào việc may đồ mà thôi.

Vậy mà mạc Linh khoảng một tháng đã xong rồi.

Đúng là trò giỏi hơn thầy.

"Dạ cháu mới vừa xong.Cháu đã là rồi, cô ra xem giúp cháu", Mạc Linh hơi hồi hộp nói.

Cảm giác này giống hệt cảm giác lần đầu tiên cô dệt vải thành công.

Mạc Linh học thời trang.

Cô đương nhiên biết việc may vá nhưng đó cũng chỉ là may vá thông thường.

Trong những kỹ năng cô học ở đại học không có dệt vải hay may vest cả.

Hai cái này đều thuộc về kỹ năng cao cấp, nếu muốn học chỉ có thể tìm người dạy mà thôi.

Do đó, khi đến thành phố P.

Mạc Linh phải tốn công học lại từ đầu hất.

Bà Đoan gật đầu, đi theo cô ra phía ngoài.

Lúc này cũng là chiêu muộn rồi, cửa hàng chưa đông lắm.

Phải một lúc nữa, khi đến giờ tan tầm, cửa hàng mới đông hơn được.

Do đó, một mình chị Tiên tiếp khách là được.

Vì vậy, Mạc Linh mới có thể tranh thủ ở trong này.

Bà Đoan cùng Mạc Linh đi ra ngoài liên nhìn thấy một bộ vest hoàn chỉnh ở trên giá.

Bà Đoan hơi kinh ngạc.

Mạc Linh mới học không được bao lâu nhưng đã có thể tự mình hoàn thiện được một bộ vest từ đầu đến cuối.

Đây không phải chỉ có sự chăm chỉ là được.

Con bé tất nhiên phải có cả năng khiếu nữa.

Bà Đoan đã từng chứng kiến rất nhiều người mất nhiều năm để học may vest nhưng kết quả cuối cùng chỉ tạm được mà thôi.

Rất nhiều nghề có thể lấy sự chăm chỉ làm vỏ bọc.

Nhưng riêng ngành thời trang thì không.

Nếu không có tài, không có sự sáng tạo rất nhanh sẽ bị đá khỏi cái ngành này, đặc biệt là may vest.

Thêm vào đó Dr & .Jess Vesto là một thương hiệu vest nổi tiếng cực kỳ nghiêm khắc, bọn họ chỉ nhận những người vừa có tài vừa có sự chăm chỉ.

Sau giây phút kinh ngạc qua đi, bà Đoan đến gần, xem kỹ từng đường may, đường cắt của bộ vest, Giây phút ấy, Mạc Linh đứng bên cạnh nín thở.

Nhìn động tác của cô Đoan, trong lòng Mạc Linh tràn đầy lo lắng.

Cô cảm giác mình giống như học trò đang nộp bài tập cuối kỳ vậy.

Từng ánh mắt, động tác của cô Đoan đều khiến Mạc Linh lo lắng không nguôi.

Bà Đoan càng xem càng cảm thấy Mạc Linh là người có năng khiếu.

Cô đúng kiểu là người trời sinh ăn miếng cơm này, không lẫn vào đâu được.

Mặc dù thời gian Mạc Linh bắt đầu học rất ngắn nhưng lại rất chịu khó.

Cộng thêm năng khiếu trời ban, Mạc Linh điểm xuất phát đã hơn rất nhiều người rồi.

Mạc Linh chỉ cần thêm một, hai năm nữa tay nghề cứng chắc chắn sẽ rất nổi trong giới này.

Hơn nữa, vụ đạo nhái kia đã được làm sáng tỏ, Mạc Linh chắc chắn sẽ được càng nhiều người coi trọng hơn.

"Tạ Phong mặc thử chưa?" Bà Đoan xem một vòng rồi hỏi.

"Dạ, cháu chưa.Cháu đợi cô xem xong nếu cần chỉnh gì rồi mới đưa cho anh ấy", Mạc Linh trả lời.

Cô muốn tặng hắn mà quà tặng tốt nhất nên hoàn hảo.

"Đường may chưa chuẩn lắm, đường cắt cũng cần cải thiện", bà Đoan nhắc nhở, "Bộ đầu tiên như thế này được rồi nhưng cháu không được tự mãn.Nếu sang bộ thứ hai mà còn mắc lại những lỗi này đừng nói là quen cô." Bà Đoan cố tình nói.

Mạc Linh có năng khiếu nhưng bà không muốn cô vì điều này mà chủ quan được.

Thời gian cũng không còn nhiều, bà càng nghiêm khắc lại càng có lợi cho Mạc Linh hơn.

"Xong bộ đầu tiên, cháu chuẩn bị may bộ thứ hai đi.Bộ này may cho khách, lấy giá rẻ không lấy danh nghĩa cửa hàng mà là của cô.Cô sẽ kiểm tra.Đến trước tết phải xong, cháu đi làm đi", bà Đoan nói, "Số đo lát nữa cô sẽ đưa cho cháu.Vải chọn màu xanh rêu, cúc lấy cúc thường, không cần may sơ mi bên trong.” Bà Đoan nói xong liền rời đi.

Mạc Linh nhìn bộ vest treo trước mặt mỉm cười.

Cô cuối cùng cũng xong quà tặng cho Tạ Phong.

Dù chưa hoàn hảo lắm nhưng bộ vest này đối với cô rất có ý nghĩa.

Mạc Linh cũng tin rằng khi Tạ Phong cầm bộ vest này sẽ rất vui mừng.

Hắn giống như cô đều trân trọng từng món quà mà người kia tặng.

Chương 141: Tặng quà (1) 

Mạc Linh biết bộ vest đầu tiên của mình chắc chắn sẽ có rất nhiều lỗi.

Cô không thể tránh được.

Nhưng nhận được sự khẳng định từ cô Đoan, Mạc Linh thấy yên tâm hơn.

Dù sao đây cũng là món quà cô định tặng hắn.

Còn món quà giáng sinh, cô sẽ tìm quà khác.

Ban đầu, Mạc Linh định dùng bộ vest làm quà giáng sinh.

Vì cô sợ bản thân mới may lần đầu tiên sẽ tốn rất nhiều thời gian để hoàn thành.

Nhưng may mắn, cô không tốn quá nhiều thời gian.

Mà để bộ vest đến tận giáng sinh mới tặng, cô không chờ được.

Cô muốn chia sẻ niềm vui cho Tạ Phong ngay lúc này.

Cô thậm chí còn không chờ được để khoe với hắn ấy chứ.

Mạc Linh mỉm cười rồi cổ gắng kìm lại trái tim đang vui sướng của mình.

Cô rất muốn gọi điện cho hắn ngay bây giờ.

Nhưng làm như vậy hơi xúc động quá thì phải.

Cô nhất định phải đợi đến tối, phải chuẩn bị một chút.

Thời gian dưới sự chờ đợi của Mạc Linh dần trôi qua.

Ngay khi đóng cửa cửa hàng, Mạc Linh không chờ được cầm bộ vest vui vẻ về phòng.

Tạ Phong vẫn chưa về.

Sáng hôm nay, hắn đã bảo với cô sẽ về muộn.

Mạc Linh tranh thủ thời gian tắm rửa rồi nấu bữa tối.

Hôm nay, Tạ Phong cũng không ăn cơm ở nhà, chỉ có một mình cô mà thôi.

Nhưng điều này cũng chẳng khiến cô bớt vui chút nào.

Mạc Linh thậm chí cũng rất hồi hộp để Tạ Phong nhìn thấy bộ vest.

Mười giờ tối, Tạ Phong về nhà.

Trong phòng vẫn bật đèn.

Mạc Linh đang dệt vải.

Cô vì quá mong ngóng nên kiếm việc khác làm khiến bản thân phân tâm.

Và điều này có hiệu quả thật.

Ngay cả khi Tạ Phong đã về, cô cũng chẳng nhận ra.

"Em chờ anh sao?" Tạ Phong tiến đến, ôm cô rồi hỏi.

Mạc Linh giật mình, cuộn chỉ trên tay ngừng lại.

"Anh về rồi sao?" Mạc Linh hỏi.

Sao hắn về mà cô không nghe được bất kỳ tiếng động nào cả vậy.

Là cô quá chú tâm hay là Tạ Phong đi đường không có tiếng động vậy? 

"Anh về nhưng em đang mải dệt quá nên không chú ý", Tạ Phong cọ nhẹ vào cô nói.

Bọn họ càng thân mật hắn càng cảm giác khăng khít hơn.

Mạc Linh khiến cho hắn yên tâm.

Quan hệ của bọn họ sẽ không bị người thứ ba phá vỡ nhất là Hoàng Quân.

Tên này đã không còn liên quan chủ nào đến cuộc sống của bọn họ hết.

"Vậy à?" Mạc Linh mỉm cười.

Đây quả thật là chuyện cô có thể làm ra.

Mạc Linh đôi khi quá tập trung sẽ quên hết những chuyện xung quanh.

Tạ Phong tiếp tục cọ vào cổ cô.

Hắn cũng biết đây là thói quen của Mạc Linh nên không trách cô.

So với cô hắn có nhiều thói quen xấu hơn nhiều.

"À, em có quà cho anh đấy", Mạc Dương vừa nói vừa gỡ tay hắn ra đứng dậy.

Cô cầm tay Tạ Phong tiến vào trong phòng ngủ.

Tạ Phong cái hiểu cái không đi theo cô.

Việc Mạc Linh may bộ vest đầu tiên hắn không biết.

Nếu cô để lộ chút thông tin, hắn nhất định sẽ đoán được.

Nhưng Mạc Linh hoàn toàn giữ kín.

Ngoại trừ cô Đoan và chị Tiên, Mạc Linh không nói với ai cả.

Không phải cô cố tình giấu diếm mà chỉ là muốn tạo cho hắn bất ngờ mà thôi, Hơn nữa, đây là bộ vest đầu tiên của cô, Mạc Linh sợ mọi người thất vọng nên không nói.

Cô không muốn mọi người kỳ vọng quá nhiều giống như việc dệt vải vậy.

Mạc Linh gánh trên mình trách nhiệm.

Cô không chỉ là nghệ nhân mà còn là người duy nhất đang nghiên cứu, phát triển những cách dệt đặc trưng của Mạc gia.

Khánh Vy không có thời gian cũng không đọc hiểu sách tổ truyền, Vì vậy, mọi áp lực đều đè nặng lên Mạc Linh.

Do đó, cô không muốn việc này cũng vậy.

"Anh nhắm mắt vào nhé", Mạc Linh dặn dò.

Tạ Phong đây ngờ vực nhưng vẫn mà theo lời cô.

Trong đầu hắn lúc này đang không ngừng suy nghĩ.

Hôm nay không phải một dịp đặc biệt nào.

Giáng sinh chưa đến, sinh nhật của hắn lại càng không.

Tính ra hai người bọn họ sinh khá gần nhau.

Mạc Linh sinh vào cuối tháng mười hai.

Hắn sinh sau đó hơn mười ngày, vào tháng một.

Nghĩ đến sinh nhật cô, hắn cân nhắc quà tặng nên tặng Mạc Linh.

Đây là năm đầu tiên bọn họ đón sinh nhật cùng nhau.

Hắn không thể làm qua loa được.

Đúng lúc này, Tạ Phong nhớ đến một thứ.

Hắn hình như vẫn chưa cầu hôn cô.

Cho dù đám cưới năm sau mới tổ chức nhưng hắn vẫn muốn cầu hôn Mạc Linh.

Qua Tết, công việc của cô có thể bận rộn hơn.

Vì vậy, hắn có thể nhân cơ hội này để làm.

Mạc Linh đi phía trước không biết bạn trai mình suy nghĩ điều gì.

Cô hồi hộp dẫn Tạ Phong vào phòng ngủ.

Đứng trước bộ vest treo ở tủ, cô càng hôi hộp hơn.

Trái tim Mạc Linh vì phấn khích đập liên hồi.

Cô nhìn hắn rồi nhìn bộ vest khó nén nổi kích động nói: "Anh mở mắt ra đi"

Mạc Linh dứt lời, Tạ Phong liền mở mắt.

Hắn chớp mắt vài cái để thích ứng.

Trước mặt hắn, một bộ vest chỉnh tề đang được treo ngay ngắn.

Mạc Linh từng tặng hắn vài thứ nhỏ như ghim cài áo, măng sét.

Nhưng nhìn bộ vest này không hiểu sao Tạ Phong lại nghĩ đến việc đây là do chính tay cô làm.

Mạc Linh từ trước đến nay chưa từng tặng hắn bất cứ quần áo nào.Hắn nhớ cô từng nói muốn chính tay mình may vest cho hắn.

Đây cũng sẽ là bộ quần áo đầu tiên cô tặng hắn.

"Em may sao?"

Tạ Phong quay ra hỏi Mạc Linh.

Mạc Linh không ngờ Tạ Phong lại tinh ý đến vậy.

Cô không nhớ đã từng nhắc với hắn khi nào nữa.

Mạc Linh nhìn hắn mỉm cười, gật đầu.

Ngay lúc đó, Tạ Phong ôm chầm lấy cô.

Niêm vui sướng khiến hắn kích động.

Bộ vest đầu tiên do Mạc Linh may có ý nghĩa rất lớn đối với hắn.

Điều này thể hiện cô luôn để hắn trong lòng.

Mạc Linh thực lòng yêu hắn.

"Anh đừng ôm em nữa, mau đi thử xem có vừa hay không", Mạc Linh thúc giục.

Cô rất muốn nhìn Tạ Phong mặc bộ đồ này, muốn hắn khoác lên mình bộ đồ do chính tay cô may.

Tạ Phong buông cô ra mỉm cười.

Hắn nhìn cô, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn của niềm vui sướng và hạnh phúc.

Mạc Linh bị hắn hôn hồi lâu mới buông ra.

Đôi mắt Tạ Phong tràn ngập ý cười.

Cuối cùng, dưới sự thúc giục của cô hắn cũng cầm bộ vest vào bên trong.

Mạc Linh đứng trong phòng đầy lo lắng.

Cảm giác lúc này của cô giống như khi cô Đoan xem xét bộ vest vậy.

Cô rất sợ có chỗ nào đấy không vừa, chỗ nào đó chật quá, chỗ khác lại rộng.

Trong khi ấy, Tạ Phong lại không lo lắng nhiều như thế.

Với hắn, chỉ cần là đồ Mạc Linh may tặng, hẳn đã rất vui rồi.

Hơn nữa, đây lại là bộ vest đầu tiên của cô may, thực sự có ý nghĩa rất lớn.

Tạ Phong thay xong liên bước ra.

Mạc Linh thấy hắn mặc bộ đồ mình may mỉm cười.

Cô vội vàng chạy đến hỏi: "Anh có thấy chật ở đâu không?"

Cô rất sợ bộ đồ đầu tiên mình may chỗ thừa chỗ thiếu khiến hắn không thoải mái.

Tạ Phong yêu cô.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận