Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Mười lăm phút sau, hai người bọn họ đã có mặt tại nghĩa trang.

Người của Tạ Phong đã ở sẵn đó.

Người của hắn cũng liên hệ thầy làm lễ rồi.

Đợi hai người xuất hiện, mọi việc liền có thể bắt đầu.

Nghĩa trang được xây trên một quả đồi nhỏ.

Đây không phải nghĩa trang lớn nhất nhưng lại được rất nhiều người lựa chọn cho thân nhân của mình nhất là những gia đình có điều kiện.

Nguyên nhân vì nơi này yên tĩnh, phong cảnh đẹp, đường xá lại không quá xa trung tâm.

Mạc Linh mua hoa và vài thứ ở ngay cổng nghĩa trang rôi cùng Tạ Phong vào trong.

Mộ của mẹ Mạc Linh nằm ở lưng chừng đồi.

Bình thường, cô rất hiếm khi đến đây.

Không phải vì Mạc Linh không nhớ mẹ mình là ngược lại.

Cô nhớ bà, mỗi lần nghĩ đến mẹ Mạc Linh không giấu nổi nỗi buồn.

Vì vậy, cô mới ít đến đây.

Một năm, cô chỉ đến đây có vài lần.

Ngôi mộ không được mấy ai quan tâm cỏ mọc chắn cả bia.Mạc Linh để đô xuống, nhẹ nhàng ngồi xổm đưa tay nhổ cỏ đi.

Cô không nhớ nổi lần cuối mình đến đây là khi nào.

Ngay cả khi bỏ trốn, cô cũng quên mất mình còn mẹ.

Cô rời đi khỏi thành phố này nhưng mẹ vẫn ở đây.Cô quả thật là một đứa con bất hiếu mà.

"Em đừng nghĩ nhiều quá, mẹ sẽ hiểu cho em thôi", Tạ Phong ngồi xuống bên cạnh cô an ủi.

Mạc Linh không đáp lại.

Cô cùng hắn nhặt cỏ xong liền thắp hương.

Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì nên nghĩa trang vắng tanh, chỉ có mấy người bọn họ.

Mạc Linh thắp hương xong nhìn người phụ nữ trên bia mộ đang mỉm cười chợt thấy chua xót.

Mẹ của cô cho đến khi chết đi vẫn không chờ đợi được người mình yêu.

Bà mất cả đời để yêu một người bội bạc.

Bà cũng phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.

Có lẽ, cô giống bà, giống phần điên cuồng ấy.

Cả hai bọn họ khi đã nhận định ai cũng đều cố chấp và điên cuồng như vậy.

Kết cục, bọn họ cũng giống nhau, bị người mình yêu gián tiếp đẩy đến cái chết.

Bọn họ cuối cùng có chung một số phận.

Cuộc đời thật đúng là oan nghiệt! 

"Đã đến giờ rồi ạ", người của Tạ Phong bên cạnh nhắc nhở.

Đôi mắt Mạc Linh ươn ướt.

Cô được Tạ Phong dìu đứng dậy.

Cô nhìn bia mộ rôi khẽ gật đầu.

Thầy được Tạ Phong mời bắt đầu làm lễ.

Phần mộ được đào lên.

Trước kia, mẹ cô hỏa táng nên cũng chỉ có tro cốt và một số đồ vật cần thiết thôi.

Mạc Linh nhìn từng động tác của bọn họ.

Lòng cô không kìm nổi xúc động.

Cô phải dựa hoàn toàn vào Tạ Phong mới đứng vững được.

Hắn ôm cô thật chặt, đó là cách duy nhất có thể an ủi cô lúc này.

Không bao lâu sau, tro cốt và đồ đạc của mẹ Mạc Linh được đào lên.

Thầy làm lễ trang trọng đưa tro cốt cho cô.

Mạc Linh cầm bình tro run run.

Cô cảm giác mình giống như trở về năm đó đầy đau đớn.

Chỉ sau một đêm mà cô đã mất người thân cận nhất với mình.

Cảm giác ấy, Mạc Linh vẫn không thể tin tưởng nổi.

Ngày hôm ấy với cô quả thật là ác mộng, một ác mộng mà cô không bao giờ muốn xảy ra.

Tạ Phong đứng bên cạnh đúng lúc đỡ lấy tay cô.

Mạc Linh quá xúc động nên bình tro trên tay cô thiếu chút nữa thì đã rơi xuống.

Mạc Linh quay ra nhìn hắn.

Đôi mắt của cô đong đầy nước.

Tạ Phong thở dài, nhìn cô đầy yêu thương.

Mạc Linh nhìn hắn một lúc rồi quay đi.

Bàn tay cô nắm chặt bình tro một lần nữa.

Năm phút sau, mọi việc hoàn thành.

Bọn họ chính thức ra khỏi mộ viên.

Tạ Phong lo lắng nhìn cô hỏi: "Chúng ta nghỉ một lát chứ.Vừa nãy, em ăn sáng trên máy bay rồi nhưng em có ăn được mấy đâu"

"Em theo anh", Mạc Linh nhẹ nhàng đáp lại.

Cô vốn tưởng bản thân có thể bình thản đối mặt, có thể bình thản gặp lại mẹ mình.Nhưng hóa ra cô đã nhầm.

Cô không bình thản cũng chẳng thể bình tĩnh nổi.

Giây phút cầm hũ tro, tim cô như ngừng đập.

Cô trở về ngày hôm đó, nhìn thấy mẹ mình nằm trên vũng máu trong nhà bọn họ.

Khi ấy Mạc Linh đã khóc rất nhiều.

Cô cũng điên cuồng không cho ai chạm vào bà.

Mẹ của cô cho dù đối xử với cô chẳng tốt chút nào.

Bà cũng chẳng phải người mẹ lý tưởng.

Nhưng cô biết mẹ luôn yêu cô dù rằng với bà thứ tình yêu ấy cũng chỉ mỏng manh và yếu ớt mà thôi.

"Mạc Linh, con phải ngoan.Đứa trẻ ngoan sẽ có kẹo."

"Mạc Linh, con gái của mẹ"

"Mạc Linh, con gái của mẹ"

"Mạc Linh, con gái của mẹ"

Bà từng gọi cô rất nhiều lần.

Cô biết sự sinh ra của mình khiến bà chán ghét, vì cô không phải con trai.

Nhưng những điều ấy chẳng thể phủ nhận tình cảm bà dành cho cô.

Mãi sau này, mãi sau này, Mạc Linh mới hiểu, bà không phải không yêu cô.

Bà chỉ quá yêu người đàn ông ấy nên mới ghét cô.

Mạc Linh thực ra giống mẹ mình nên cô có thể hiểu.

Bà nghĩ rằng nếu sinh ra một đứa con trai, chồng sẽ để ý đến mình.

Nhưng thực ra, bà có sinh con trai hay không không quan trọng.

Ông ta vốn đã không còn tình cảm với bà rồi.

Cô là con gái chỉ là cái cớ không thể tốt hơn để ông ta ruồng bỏ bà ấy mà thôi.

Mạc Linh đoán rằng nếu cô là con trai, kết cục cuối cùng của mẹ mình cũng vẫn vậy.

Chỉ là số phận của cô sẽ thay đổi mà thôi.

Ông ta không yêu mẹ.

Bao nhiêu năm qua, ông ta vẫn luôn ngoại tình, luôn luôn có một người phụ nữ khác bên cạnh.

Nguyệt Hạ không kém mấy ngày so với cô.

Nhật Minh cũng được sinh ra khi hai người vẫn còn quan hệ vợ chồng, Ông ta vốn không còn chút tình cảm nào với mẹ cô.

Chuyện năm đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Người đáng thương từ đầu đến cuối đều là mẹ cô.

Bà dành cả đời cho ông ta.

Bà quay lưng với gia đình mình, trộm tiền trong nhà cũng vì giúp ông ta.

Bà yêu điên cuồng, chấp nhận hy sinh hết thảy nhưng thứ bà nhận được lại là cái chết lạnh lẽo nơi sàn nhà trong chính ngôi nhà của mình.

Giây phút bước vào ngôi biệt thự ấy chắc bà cũng không ngờ được nơi đó không chỉ là nơi giam giữ mình và con gái mà còn trở thành nấm mồ của bà.

Tạ Phong thấy Mạc Linh suy tư cũng không nói gì.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay của cô rôi ra hiệu cho tài xế lái xe đến một quán điểm tâm.

Lúc trên máy bay, Mạc Linh đã chẳng ăn được gì nhiều rồi.

Khi xuất phát từ thành phố P cô lại càng không ăn.

Bọn họ bay chuyến sớm nhất vào buổi sáng.

Bình thường, Mạc Linh nếu ăn sáng quá sớm hay có cảm giác buồn nôn.

Vì vậy, trước khi lên máy bay, hắn cũng không bắt ép cô.

Đêm qua, cô ngủ không quá ngon nữa.

"Anh yên tâm, em không sao", Mạc Linh cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn cười gượng nói, "Mẹ rất thích hoa hồng đỏ.Lát nữa, ghé lại tiệm hoa được không anh?"

"Trên đường đến tiệm đồ ăn, có cửa hàng hoa nào không?"

Tạ Phong trực tiếp hỏi tài xế và vệ sĩ ngồi xe phía trước.

Những người này đều là người của hắn ở thành phố này.

Đường đi lối lại bọn họ đều rõ như lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận