An táng xong, Mạc Linh trở lại phòng trọ, sắp xếp di vật cho mẹ.
Ngày hôm nay, cô cũng xin cô Đoan nghỉ một ngày rồi.
Ngày mai, mọi việc sẽ trở lại bình thường.
Mạc Linh biết cho dù bản thân có đau buồn cũng không giải quyết được chuyện gì.
Mẹ cô cũng đã mất rồi.
Năm đó, khóc cô cũng đã khóc, cũng đã kiệt quê một thời gian.
Còn hiện giờ, cô phải sống, kiên cường mà sống.
Đồ đạc của mẹ cô thực sự không có nhiều.
Khi mẹ mất, ông Sơn đã nhanh chóng kêu người dọn dẹp tất cả những đồ đạc này để vứt đi.
Mạc Linh vẫn ở trong nhà không thể nhặt hết chúng về được.
Vì như vậy, ông Sơn và bà Tiền chắc chắn sẽ phát hiện.
Bọn họ nếu biết, những thứ này chắc chắn sẽ bị vứt ra ngoài.
Vì vậy, khi đi nhặt lại, Mạc Linh cũng chỉ nhặt những thứ quan trọng, mẹ hay dùng mà thôi.
Vuốt ve bức ảnh gia đình ba người duy nhất, Mạc Linh nhìn gương mặt mẹ mình cảm giác lòng chua xót.
Cô sinh ra nhưng chẳng nhận được tình yêu thương của cả hai người bọn họ.
Nhưng cô thiên vị, chỉ trách bố mình còn mẹ thì không.
Thực ra, cô cũng trách mẹ, trách một chút song không nhiều.
Kiếp trước, cô có trách còn kiếp này chỉ có đau lòng.
Cô điên cuồng giống bà nên lại càng hiểu cảm giác câu mà không được.
Bà trao cả trái tim cho một người mà không được đáp lại.
Đúng hơn, người đó lừa dối tình cảm với bà.
Nếu hỏi ông Sơn có tình cảm với mẹ hay không, Mạc Linh chắc sẽ trả lời là có.
Chỉ là tình cảm ấy chẳng sâu đậm mà chỉ như cơn gió thôi.
Ông ấy trăng hoa, không đặt mẹ cô trong lòng.
Còn bà lại coi người đàn ông phụ bạc đó là ánh sáng của cuộc đời mình, thật nực cười!
"Em đừng nghĩ nhiều quá", Tạ Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai cô nói.
Ngày hôm nay, ban sáng cô đã cùng mọi người an táng mẹ.
Bây giờ, Mạc Linh lại còn ngồi sắp xếp kỷ vật của bà nữa.
Tạ Phong chắc chắn cô rất buồn.
Mạc Linh luôn là người tình cảm.
Ngay với cả người cha không ra gì của mình, hắn đoán cô cũng chẳng nỡ xuống tay.
Mẹ Mạc Linh đối xử với cô ấy không tốt.
Nhưng hắn biết bà là người duy nhất trong căn nhà ấy thực sự quan tâm và yêu thương cô.
Vì vậy, năm đó, bà ấy mất khiển cô rất sốc.
Khi mẹ Mạc Linh mất, bản thân hắn lại chẳng thể ở bên cạnh cô.
Đây là điều nuối tiếc nhất trong đời hắn.
"Đây là bức ảnh duy nhất của nhà em", Mạc Linh dựa vào lông ngực hắn khẽ kể, "Em nhớ khi ấy mình mới có năm, sáu tuổi thôi.Quan hệ giữa bà ấy và ông Sơn còn chưa đến nỗi nào nên mới có tấm ảnh này.Sau này, em hỏi mẹ tại sao lúc em đầy tháng hay một tuổi không có bức ảnh nào.Bà ấy chỉ cười không nói.Em đoán chắc hẳn khi đó cả hai người đều chán ghét em.Khi em lớn hơn, mẹ mới đỡ hơn"
Mạc Linh cười chua xót.
Tạ Phong không nói, chỉ tựa đầu vai cô.
Hắn biết tất cả những lời an ủi hiện giờ đều là thừa thãi.
Mạc Linh muốn nói, hắn sẽ nghe.
Cô nói ra được, lòng cũng nhẹ hơn.
"Anh biết kiếp trước sau khi chết em đã nhìn thấy gì không?" Mạc Linh kể tiếp "Em trở về ngày em mới sinh.Khi em được sinh ra, cả nhà em không ai chào đón cả.Bố và bà nội ở bên ngoài bàn về chuyện sinh nở của một người phụ nữ khác, một đứa bé khác ra đời sau em.Mẹ trong phòng vừa nhìn em vừa chán ghét mắng chửi.Bởi em không phải là con trai.Điều này khiến mẹ không hài lòng, bố và bà nội cũng vậy.”
Mạc Linh chua xót nói.
Cô sinh ra không phải trong niêm hạnh phúc, vui mừng chào đón mà lại là sự ghẻ lạnh.
Bởi vì bọn họ muốn con trai còn cô chỉ là một đứa con gái không hơn không kém.
"Ban đầu, em cũng trách mẹ", Mạc Linh mỉm cười nói, "Nhưng sau đấy, em phát hiện bà chỉ vì quá yêu ông ta.Bà chán ghét em vì muốn níu kéo tình cảm của người đàn ông phụ bạc ấy.Bà ít ra vẫn đối xử tốt với em"
Bà Liên chưa từng một lần đánh Mạc Linh.
Bà đương nhiên cũng mắng chửi cô nhưng ít ra bà ấy thực lòng yêu thương, quan tâm và chăm sóc cô.
Khi cô bị bệnh, mẹ sẽ luôn ở bên.
Khi cô bị bắt nạt ở trường, mẹ sẽ luôn dỗ dành.
Mạc Linh cũng yêu mẹ.
Cô vừa yêu vừa trách.
Tình cảm của cô với bà thực sự rất phức tạp nhưng cô chưa bao giờ hận bà cả.
"Ngày mẹ em mất là ngày em mới đi học về", Mạc Linh kể, "Em nhìn thấy bà nằm dưới vũng máu ở chân cầu thang.Còn bà Tiền đứng phía trên mỉm cười.Khi đó, em đã chạy đến ôm mẹ vào lòng.Em gọi thế nào bà cũng không tỉnh dậy.Em mắng chửi bà già độc ác kia thậm chí còn nói với bố.Nhưng những thứ em nhận được chỉ là một cái tát như trời giáng.Từ đó, em hận ông ấy.Ông ấy cũng không còn là bố của em nữa"
Tạ Phong ôm cô vào lòng.
Hắn không nói gì chỉ hôn nhẹ lên tóc cô đồng thời nắm chặt tay cô.
Ông Sơn quả thật không xứng làm bố một chút nào.
Lúc ấy, Mạc Linh mới mười bảy, mười tám tuổi.
Cô chứng kiến mẹ mình chết trong nhà mình, một người phụ nữ khác của bố mình lại không chờ đợi được tiến vào nhà của bọn họ.
nỗi đau mất mẹ cộng thêm đau khổ vì bị phản bội làm sao nói qua là qua cho được.
"Em nhớ mẹ", Mạc Linh tựa vào lông ngực hắn nói, "Bây giờ bà về nhà rồi, chắc chắn sẽ rất vui"
"Em còn có anh", Tạ Phong nhắc nhở.
Hắn nghĩ năm ấy thật may mắn khi Mạc Linh không chọn đi theo mẹ mình.
Nỗi đau ấy quá lớn, với tính cách của mình, Mạc Linh rất có thể sẽ làm vậy.
Nhưng may mắn, cuối cùng cô sống tiếp.
"Anh yên tâm.Em phải sống chứ?"
Mạc Linh dụi đầu vào lồng ngực hắn rồi ngẩng lên nhìn hắn cười.
Sau đó, cô tiếp tục dọn đồ trong thùng ra.
"Anh biết không, trong này còn có mấy đồ ngày bé của em ấy.Những đồ này luôn được mẹ cất trong phòng", Mạc Linh vừa xếp đồ ra vừa nói.
Cuối cùng, cả buổi hôm ấy, cô vừa dọn đồ vừa giới thiệu cho Tạ Phong lai lịch của chúng.
Nghe Mạc Linh giới thiệu, trong đầu Tạ Phong không ngừng hiện lên những hình ảnh liên quan.
Hắn và Mạc Linh quen nhau từ nhỏ nhưng không phải từ thuở lọt lòng.
Vì vậy, rất nhiều chuyện của cô hắn không biết.
Bây giờ nghe cô kể lại tưởng tượng ra hình ảnh Mạc Linh còn bé khiến lòng hắn trở nên mềm mại.
Nếu sau này, bọn họ có con hắn muốn đó là con gái.
Một cô bé xinh xắn kế thừa những nét đẹp và tài năng của mẹ nó.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Mạc Linh lắc con búp bê nhỏ trước mặt hắn hỏi.
Con búp bê này là đồ chơi lúc nhỏ của cô.
Từ nhỏ, Mạc Linh đã rất thích may đồ cho búp bê rồi.
Vì vậy, lớn lên cô mới muốn theo ngành thiết kế thời trang.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!