Mạc Linh cầm bút, chần chừ trong chốc lát rồi ký.Cô biết nếu mình không ký cô Đoan chắc chắn sẽ có cách.
Đây cũng là tâm nguyện của mẹ, cho dù cô không cần cũng không nên phụ bà.
"Những thứ này vốn là của cháu.Cháu không cần phải lo lắng", bà Đoan như nhìn thấu suy nghĩ của cô nói.
Những thứ này không thuộc về bà, bà sẽ không động tay vào.
Làm chuyện có lỗi với người đã khuất không phải phong cách của bà.
"Cháu biết ạ", Mạc Linh ký xong liên đẩy giấy tờ lại, "Ít nhất cháu cũng nên nói tiếng cảm ơn"
Mạc Linh thực sự cảm ơn cô Đoan.Cô ấy là người ngoài nhưng còn tốt hơn bố của cô chán.
Hơn nữa, Mạc Linh biết cô Đoan thực sự rất thân với mẹ mình.
Có một người bạn như vậy, mẹ của cô ít nhất cũng có may mắn.
Bà Đoan gật đầu.
Lời cảm ơn này bà không tránh cũng chẳng khách sáo.
Bọn họ gần như người trong nhà không cần nói những điều lãng phí như thế.
Đương nhiên, chuyện nào cần cảm ơn vẫn phải cảm ơn, cần xin lỗi vẫn phải xin lỗi.
Đây không phải là khách sáo mà là lịch sự.
"Cổ phần nhiều năm qua ông Sơn vẫn luôn điều tra ai là người nắm giữ.Cô thuê người đại diện nên ông ta không điều tra được gì nên cháu cứ yên tâm", bà Đoan nói thêm, "Còn sau này, cháu bàn với Tạ Phong xem.Thằng bé hiểu mấy chuyện này.Nó sẽ giúp cháu"
Có Tạ Phong bên cạnh cũng là lý do bà Đoan thoải mái đưa cho Mạc Linh số cổ phần này.
Bà biết con bé không giỏi chuyện kinh doanh.
Ngay ở bên Mạc Y Phường dù rằng con bé chiếm phần lớn phần trăm nhưng việc kinh doanh cùng những chuyện liên quan đều do ông Duy và Khánh Vy lo liệu.
Mạc Linh chỉ chịu trách nhiệm phần kỹ thuật mà thôi.
Cũng may, cả nhà ông Duy cũng đều là người tốt.
Nếu không với tính cách của Mạc Linh, bà rất sợ con bé bị lừa.
Đương nhiên, bà không nói Mạc Linh không biết suy nghĩ.
Chỉ là cách chuyên môn như cách núi, không hiểu rõ chuyện kinh doanh sẽ rất dễ bị qua mặt.Nhưng có Tạ Phong bên cạnh con bé thì khác.
Tạ Phong kinh doanh cả một công ty lớn như thế không thể không biết gì.Hơn nữa, thằng bé cũng được đào tạo từ nhỏ để trở thành người kế thừa anh họ bà.
Vì vậy, chuyện này nó rành nhất.
"Cô có thể nói thêm cho cháu về chuyện năm đó được không ạ?" Mạc Linh hỏi thêm.
Lúc đó cô không còn nhỏ nữa nhưng có rất nhiều chuyện không rõ. Cô bị đẩy ra ngoài.
Bố cô giấu diếm mọi chuyện, bưng bít thông tin.
Ngay cả việc ly hôn mãi sau khi đám tang kết thúc được vài ngày, Mạc Linh mới biết.
Cô đoán nếu không phải vì vụ tài sản kia, ông ấy khéo khi cũng không cho cô biết.
"Mẹ cháu biết chuyện bà Tiền từ rất sớm", bà Đoan nhìn vào Mạc Linh nói, "Cháu mười một hay mười hai tuổi gì đó, cô ấy liền biết"
Bà Đoan nhìn thẳng vào cô nhưng Mạc Linh cảm giác như đang xuyên qua cô.
Bà ấy xuyên qua cô để nhớ về mẹ.
Mạc Linh biết mình giống mẹ.
Nhiều người cũng nói với cô điều này.
Cô giống mẹ mình nhất là ở đôi mắt và chiếc mũi.
Đây có Lệ Ly do tại sao bố và bà nội không thích cô.Bởi bọn họ đều ghét mẹ.
"Mẹ cháu biết bà ta nhưng lại không nghĩ đến Nguyệt Hạ là con của bố cháu", bà Đoan mỉm cười chua xót, "Khi ấy, mẹ cháu cũng gọi điện cho cô."
Đó là lần đầu tiên sau gần mười năm mất liên lạc, người bạn này gọi điện cho bà.
Bà Đoan cứ ngỡ rằng cả đời này mình sẽ không nghe được giọng nói của bà Liên.
Vậy mà cuối cùng bà chờ được.
Hôm đó là một buổi chiều mưa.
Thành phố P cả tuần hôm đó đều mưa.
Bà đang đứng bên cửa sổ nghỉ ngơi sau hơn một tiếng may áo vest.
Chiếc điện thoại đổ chuông.
Tiếng nhạc chuông quen thuộc kéo bà ra khỏi sự chú tâm vào màn mưa.
Bà Đoan nhấc máy.
Giọng nói xa lạ thân thuộc truyền đến: "Hồng Đoan, anh ta ngoại tình rồi.Anh ta phản bội mình"
"Sau đó, cô và mẹ cháu giữ liên lạc.Một tháng trước khi mẹ cháu mất liền gọi cô đến thành phố S.Bọn cô gặp nhau.Mẹ cháu bằng trực giác của mình đã nói có chuyện không ổn sắp xảy ra nên nhờ cô giúp đỡ, bà Đoan nhẹ nhàng kể, "Sau đó, mọi chuyện như cháu thấy.Mẹ cháu bị ngã cầu thang mất.Ông Sơn dùng thủ đoạn ly hôn nhưng bị mẹ cháu lường trước.Luật sư đòi được tài sản.Cùng lúc ấy, thỏa thuận của cô và mẹ cháu cũng có hiệu lực.Ông Sơn không nắm được gì cả"
Mọi chuyện đương nhiên chẳng thể dễ dàng như bà lời kể được.
Nguyên chuyện Mạc Liên đến nói chuyện với bà cũng rất khó khăn rồi.
Lúc ấy, ông Sơn dường như cũng phát hiện được gì đó nên canh chừng rất chặt.
Mạc Liên chỉ gặp bà được nửa tiếng còn là trốn đi để ông Sơn không hay biết.
Trên người Mạc Liên lúc ấy cũng có rất nhiều vết bầm tím.
Bà Đoan khi đó đã khuyên nhủ bạn mình rời đi.
Nhưng Mạc Liên không muốn.Cho dù thế nào, Mạc Liên vẫn còn Mạc Linh.
Hơn nữa, bà dù có chết vẫn muốn mở mắt nhìn cho rõ bọn họ.
Nếu không, bằng thực lực của nhà họ Tạ, bà Đoan chắc chắn đã dẫn được người đi.
Chỉ là cuối cùng, bà lại mềm lòng với người bạn thân khiến Mạc Liên chết cũng không được yên.
Sau cái chết của Mạc Liên, luật sư cũng tốn rất nhiều công sức để có thể dành được những phần vốn là của bà.
Ông Sơn khi đó vốn nghĩ xong tất cả nhưng không ngờ bị Mạc Liên phá.Ông ta không cam tâm nên việc thực hiện ly hôn cực kỳ khó khăn.
Cũng may, bà Đoan không mềm lòng với loại người như ông ta.Do đó, bà có thể đòi được những gì vốn thuộc về bạn mình.
"Cháu cũng đừng nghĩ nhiều quá.Mọi chuyện đều qua rồi", bà Đoan nhắc nhở, "Đây là chuyện của thế hệ trước, cháu không nên bận tâm.Mẹ cháu cũng không dặn dò cháu phải trả thù cho bà ấy.Nếu cháu muốn, cô cũng không cản nhưng đừng gán cả mạng mình vào."
Trên đời, Mạc Liên chỉ để lại Mạc Linh.
Nếu Mạc Linh chết, huyết thống thân cận của Mạc Liên cũng biến mất.
Bà Đoan không muốn như vậy.
Hơn nữa, không có người mẹ nào mong muốn con mình vì trả thù cho mình mà chết cả.
Mạc Liên đã chết, Mạc Linh lại càng phải sống, kiên cường mà sống.
Con bé lại càng phải thành công gấp bội.
Đây là cách tốt nhất để báo đáp mẹ mình.
"Hơn nữa, bây giờ cháu còn người yêu, còn người nhà bên cạnh.Cháu đừng vì ông ta mà đánh mất tất cả, kể cả tương lai của mình", bà Đoan nói thêm.
"Cô yên tâm.Cháu sẽ không làm chuyện dại dột", Mạc Linh mỉm cười khẳng định.
Một kiếp đã quá đủ để cô lãng phí rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!