Ngay buổi chiều hôm ấy, Mạc Linh đã nhận được giấy tờ đầy đủ rồi.Cô không biết bà Đoan dùng cách gì mà mới buổi sáng nói chuyện với cô buổi chiều dấu má, chữ ký cũng đã đầy đủ rồi.
Hơn nữa, chữ ký còn là chữ ký của ông Sơn.
Mạc Linh đã từng thấy chữ ký của ông Sơn rồi.
Vì vậy, cô lại càng thắc mắc hơn.
Nhưng Mạc Linh không hỏi.
Nếu cô Đoan không nói gì, cô hỏi cũng không tiện.
Thêm đó, cô chắc chắn cô Đoan cũng không làm điều gì phạm pháp.
Tối hôm đó, Mạc Linh cầm theo túi tài liệu về nhà.
Chuyện này, cô cần hỏi ý kiến Tạ Phong.
Hắn là người thân cận nhất của cô.
Cô cũng không rành chuyện kinh doanh.
Trong khi ấy, những thứ này, Tạ Phong lại hoàn toàn hiểu.
"Anh xem thấy thế nào?" Mạc Linh đưa tệp tài liệu cho hắn hỏi.
Tạ Phong lúc đầu không hiểu tại sao Mạc Linh lại đưa cho mình những thứ này.
Nhưng khi đọc xong, hắn liên hiểu.
Hẳn xem qua một lượt rôi ngẩng lên hỏi cô: "Đây là...?"
"Đây là đồ của mẹ em để lại.Mấy năm qua, cô Đoan là người giữ nó", Mạc Linh giải thích, "Ông ta và mẹ em đã ly hôn.Đương nhiên chuyện này là ông ta dùng thủ đoạn tiến hành khi mẹ em đã chết.Việc ly hôn trên giấy tờ là trước khi mẹ em chết nên tài sản được phân chia.Ban đầu, ông ta tính toán mẹ em chết, tài sản thừa kế để lại cho em.Khi đó, em chưa đủ mười tám, ông ta là người giám hộ.Vì vậy, tài sản sẽ trở về tay ông ta.Trên giấy tờ bị chia nhưng thực tế lại không phải vậy.Nhưng không ngờ mẹ em lại nhờ cô Đoan và luật sư giành được những thứ vốn thuộc về bà.Sau đó, cô Đoan giữ chúng và giờ đưa lại cho em."
Mạc Linh nhanh chóng kể lại toàn bộ.
Những chuyện này cô không định giấu hắn.Chính xác hơn cô cũng chẳng muốn giấu làm gì.Chuyện này cũng không phải không thể nói được.
"Ông Sơn không biết sao?" Tạ Phong cười mỉa mai hỏi.
Ông Sơn cũng là một con cáo già không tâm thường hơn nữa còn bỉ ổi.
Nếu không, năm đó ông ta đã chẳng vợ chết rồi mà còn đút lót để ly hôn.Tạ Phong với ông ta không có chút thiện cảm nào.
"Em nghĩ đây là thủ đoạn của cô Đoan và luật sư.Ông Sơn dù sao khi đó cũng là nhà giàu mới nổi, không đấu được với người vốn xuất thân từ giới thượng lưu như cô Đoan.
"Em tính làm gì với đống cổ phần này?" Tạ Phong hỏi thêm.
Hắn tôn trọng ý kiến của cô.
Đây cũng là tài sản bà Liên để lại cho cô, cô là người có quyền quyết định duy nhất.
Đương nhiên, hắn không hề lo lắng về việc cô Đoan có động tay động chân hay không.
Người Tạ gia bọn họ sẽ không làm vậy.
Số tiền này nhìn thì nhiêu nhưng với bọn họ cũng chỉ là con số mà thôi.
"Cô bảo em bàn bạc với anh thử xem.Những vấn đề này em cũng không rõ lắm”
Mạc Linh hoàn toàn mù tịt những thứ này.Với cô giữ hay bán đều như nhau cả, không có gì khác biệt.
Tạ Phong nhìn lại giấy tờ một lần nữa xem như thế nào.
Giấy tờ cô Đoan đưa cho Mạc Linh không chỉ có giấy tờ chuyển nhượng cổ phần và nhà đất mà còn có cả sổ sách tiền lãi mấy năm qua.
Hắn xem kỹ lại một lượt mới nói: "Nếu em không quá chán ghét ông ta thì giữ lại cổ phần đi.Công ty ông ta quản lý trong mấy năm qua cũng khá ăn nên làm ra.Lợi tức thu được rất ổn định, cổ phiếu trên sàn cũng không bị trượt giá.Hơn nữa, có cổ phần trong tay em cũng có thể kìm hãm bọn họ.Đây cũng là một phần công sức của mẹ em"
Tạ Phong nghĩ giữ lại cổ phần này sẽ có lợi cho Mạc Linh hơn.
Mặc dù hiện giờ cô không cần tiền làm gì nhưng có tiền vẫn hơn.
Hắn cũng không muốn người khác nói cô ăn bám.
Mạc Linh có tài.Có tiền trong tay sau này cô ấy muốn đầu tư đi đâu cũng dễ dàng hơn.
"Vậy em nghe theo ý anh.Những thứ này em không rõ vậy có nên thuê người quản lý không ạ?" Mạc Linh hỏi.
Cô không rành chuyện này không phải lý do chính.
Lý do quan trọng nhất là cô không muốn gặp lại bọn họ.Hoặc có gặp thì bây giờ cũng không phải là lúc.
"Em không muốn gặp bọn họ à?" Tạ Phong hỏi lại.
Mạc Linh khẽ gật đầu.
"Được rồi, chuyện này anh sẽ tìm người làm giúp em", Tạ Phong cất giấy tờ vào rồi nói, "Nhưng em cũng cần học một chút để biết bản thân còn bao nhiêu tiền, tránh bị người ta lừa"
"Chẳng phải em có anh rồi hay sao?" Mạc Linh ôm anh nũng nịu nói.
Tạ Phong nhìn cô như vậy bật cười rồi xoa đầu cô.
"Có anh thì vẫn phải học.Em không trốn được đâu", Tạ Phong trêu chọc.
Hắn muốn Mạc Linh học là để cô có đề phòng với người ngoài.
Hắn luôn sẵn sàng giúp đỡ cô nhưng hắn cũng không muốn cô cảm thấy tự ti về bản thân mình.
Hắn biết Mạc Linh thực ra khá thông minh.
Những điều này nói cô có thể hiểu được.
Chẳng qua, Mạc Linh lười, không muốn động tay động chân vào thôi.
Cả bà Liên và ông Sơn đều là những người có đầu óc kinh doanh.
Mạc Linh là con gái họ, không thể không được kế thừa một chút gì cả.
Mạc Linh nũng nịu cũng không có kết quả.
Vì vậy, cuối cùng cô đành phải chịu trận, xắn tay áo lên ghi chép những điều Tạ Phong giảng dạy.Cô biết hắn cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi.
"Hai căn nhà em vẫn định cho thuê à?" Giảng xong Tạ Phong hỏi.
Hôm nay, hắn chỉ nói cho cô những điều cơ bản nhất nói.
Nói nhiều quá, hắn sợ Mạc Linh sẽ nản mất.
"Để em coi lại vị trí đã", Mạc Linh mở tệp hồ sơ ra rồi nói.
Cô không nhớ vị trí chính xác của hai căn nhà này.Nếu vị trí thuận lợi, cô nghĩ lấy lại cũng được.
Mạc Y Phường cũng đang muốn phát triển ra thành phố khác. Hiện giờ, thúc đẩy một cửa hàng trưng bày không phải là không thể.
"Anh thấy chỗ này để làm cửa hàng trưng bày của Mạc Y Phường thế nào? Hôm trước em nghe Khánh Vy nói muốn phát triển thêm.Hiện giờ, Mạc Y Phường chưa thể vươn tay đến bên thành phố S nhưng mở một cửa hàng trưng bày làm hòn đá dò đường không phải không thể", Mạc Linh giải thích với hắn.
Cô cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến những cái này thôi.
Dù sao, chuyện kinh doanh cô không quá rành nên cần hỏi ý kiến người khác xem thế nào.
Tạ Phong nhìn theo hướng tay Mạc Linh chỉ.Hai căn nhà do cô đứng tên vừa nãy hắn cũng đã xem kỹ rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!