"Quản gia phát hiện máy nghe lén trong thư phòng, tức tốc báo lại với Hoàng Quân.Cả nhà họ Hoàng nhốn nháo cả lên.Ông Tiến và bà Nga nhanh chóng trở về nhà.Mạc Linh trở thành người bị tình nghi nhiều nhất"
Sau ngày hôm ấy, Mạc Linh làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô cũng không nói chuyện này cho bất kỳ ai.
Nếu như lúc trước, gặp chuyện tày đình như thế, cô chắc chắn sẽ làm ầm ĩ, khiến tất cả mọi người đều biết.
Nhưng bây giờ cô đã học khôn hơn rồi.
Nếu cô nói chuyện này ra, Hoàng Quân và Nguyệt Hạ sẽ đề phòng.
Khi ấy, chỉ cần cô có chút động tĩnh khác thường, bọn họ có thể nhanh chóng giải quyết.
Mọi thứ rồi sẽ nhanh chóng trở về bình thường giống như lần cô đưa tin về Nguyệt Hạ.
Vì vậy, cô cần phải án binh bất động, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Hoàng Quân thời gian này cũng chẳng thèm để ý đến cô.
Ban đầu, hắn nghĩ chỉ cần đến sáng Mạc Linh sẽ làm ầm ï lên.
Nhưng không, mọi thứ hoàn toàn yên bình.
Do đó, anh nghĩ rằng cô đã biết sợ, đã ngoan ngoãn cụp đuôi lại.
Hơn nữa, nếu đã mất anh, Mạc Linh càng không thể mất nốt sự ủng hộ của ông Sơn.
Không có ông ta, Mạc Linh sẽ chẳng là gì cả.
Nhưng không ngờ, dù Mạc Linh không làm ầm ï lên trong nhà vẫn có chuyện xảy ra.
Giữa buổi sáng hôm ấy, trong phòng khách nhà họ Hoàng, tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ.
Ông Tiến cẩn thận nhìn chiếc máy nghe lén siêu nhỏ trong tay, sắc mặt nghiêm trọng.
Bà Nga bên cạnh cũng chẳng khá khẩm hơn quay sang hỏi quản gia.
"Sao bây giờ mới phát hiện?"
Bà cau mày nhìn máy nghe lén hỏi.
"Bẩm phu nhân, người làm trong nhà ngày nào cũng dọn đẹp thư phòng nhưng không động đến bàn làm việc của thiếu gia.
Hôm nay, thiếu gia nhờ tôi tìm giấy tờ nên mới bị phát hiện", quản gia cẩn trọng nói.
"Ông tìm thấy ở đâu?"
Ông Tiến hỏi.
"Bẩm lão gia, tôi tìm thấy gần ngăn tủ nhỏ nhất dưới bàn.
Lúc đó, tôi vô tình đánh rơi giấy tờ nên nhìn thấy", quản gia kể lể.
"Ngăn tủ nhỏ nhất sao?"
Hoàng Quân nghe vậy đưa mắt nhìn sang Mạc Linh.
Người gân đây động vào chỗ đó chỉ có duy nhất cô.
Mạc Linh đón nhận ánh mắt của anh, trong phút chốc chợt hiểu anh suy nghĩ gì, đột nhiên lên tiếng: "Hoàng Quân, anh nghi ngờ em?"
"Người gần đây động vào chỗ đó chỉ có cô", Hoàng Quân trần thuật.
Mạc Linh không nói gì.
Anh tiếp tục nói: "Mạc Linh, nếu cô làm nhanh chóng nhận lỗi may ra tôi còn có thể khoan dung với cô.
Nếu cô tiếp tục lừa dối, đợi tôi phát hiện cô sẽ không chịu nổi hậu quả đâu"
"Anh, chị Linh là vợ anh sao an lại nói vậy", Lệ Thủy lên tiếng bên vực cô.
Song ở đây, ngoại trừ Mạc Linh, ai cũng biết cô đang diễn trò.
Bà Nga liếc mắt nhìn con gái, ra hiệu nhỏ im lặng.
Bà không hiểu tại sao con gái lại phải làm trò, hùa theo cô ta suốt hai năm nay.
Đã bao lần, bà dò hỏi nó nhưng đều vô ích.
Mạc Linh có giá trị để nó phải làm như thể? "Hôm qua, cô đã tiêu một số tiền lớn tại nhà hàng ven biển.
Phục vụ báo lại, cô có gặp gỡ một người đàn ông lạ mặt", Hoàng Quân nói rồi ném ảnh và hóa đơn về phía cô.
Mạc Linh chẳng buồn xem chúng, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: "Anh thực sự không biết nơi đó là nơi nào? Anh cũng không nhớ hôm qua là ngày gì? Là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta đấy.
Nhưng chắc anh bận bịu dỗ dành tình nhân bé nhỏ nên quên rồi"
Mạc Linh mỉa mai.
Giọng điệu của cô hoàn toàn khác bình thường.
Mạc Linh yếu đuối, ngu ngốc ngày hôm qua đã chết rồi.
Cô sẽ bắt tất cả mọi người phải trả giá cho sai lầm của mình.
Tất cả những người làm tổn thương cô.
Hoàng Quân cứng họng, trừng mắt nhìn cô.
Mạc Linh cười mỉa mai: "Em nói có gì sai à? Nguyệt Hạ chỉ cần đánh rắm một cái là anh đã chạy ngay đến bên cô ta.
Cô ta chỉ cần dựa vào anh gần chút là hai người đã lăn giường rồi.
Nếu em không có mặt ở đấy, có lẽ giờ này anh còn chưa về nhà đâu nhỉ? Đêm lăn lộn làm một pháo.
Sáng ra một pháo nữa là vừa đẹp."
Cô không tính làm âm ĩ chuyện này lên nhưng không có nghĩa là cô để yên hay sẽ không nói động đến.
Chỉ cần anh gợi lại ngày hôm qua, cô chắc chắn sẽ nói để anh nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Anh nghe vậy vội bước đến tát thẳng vào mặt cô.
Mạc Linh không tránh, lau khóe miệng, cười đầy chế nhạo.
Chưa đầy một tuần, cô lần lượt bị tát, bởi những người thân yêu nhất của mình, bị anh bóp cố muốn giết chết hai lần.
Đời quả thật không ngờ được mà.
"Bố mẹ xem xem, con trai của hai người không những học được cách ăn phở bên ngoài mà còn học được cả thói vũ phu", Mạc Linh châm chọc rồi đứng dậy, lớn tiếng cười.
"Mạc Linh cô ăn nói cẩn thận cho tôi", Hoàng Quân tức tối cầm tay cô giữ lại.
Mạc Linh quay lại vung tay lên tát.
Anh không kịp tránh sững người.
Bà Nga thấy con trai bị tát, vội chạy đến tát thẳng vào mặt cô quát lên: "Ai cho con động tay với thằng Quân?"
Đôi mắt cô nhìn anh ngập nước, tràn đầy sự đau thương nhưng lại không thấy chút tình cảm điên cuồng nào.
Mạc Linh nhìn chäm chằm hai người, kéo chiếc khăn trên cổ xuống.
Chiếc cổ lộ ra với vết tím bầm thấy rõ.
Cô lạnh lùng nói: "Con không được động tay với con trai của bố mẹ.
Vậy bố mẹ nhìn xem đứa con trai yêu quý của bố mẹ làm gì với con? Muốn ly hôn sao? Nếu không chia nửa tài sản thì đừng hòng.
Cùng nhau xuống địa ngục đi"
Mạc Linh nói xong, cười lớn quay đi.
Bà Nga thất thần nhìn theo bóng cô.
Lúc này, ông Tiến đứng dậy tát vào mặt Hoàng Quân.
Bà Nga hoảng hốt: "Ông làm gì thế? Sao lại đánh con?"
"Tôi dậy nó thế nào? Tôi có dạy nó đánh vợ à? Bà nhìn thử xem trên cổ con dâu bà là cái gì?"
Ông Tiến tức giận.
Dù ông cũng không ưa gì Mạc Linh nhưng thẳng Quân làm vậy khiển ông thấy thất vọng.
Rõ ràng mọi chuyện có thể giải quyết bằng cách khác dễ dàng và an toàn hơn.
Thế nhưng nó lại chọn cách bạo lực lộ liễu như vậy.
Chỉ cân Mạc Linh làm to chuyện lên, ông còn biết giấu mặt mũi vào đâu nữa.
"Vài ba vết như vậy chứng minh được cái gì đâu", bà Nga phản bác, "Có khi là nó tự làm ra"
"Đúng là con hư tại mẹ", ông Tiến bực dọc.
"Con một mình tôi sinh ra chắc? Một mình tôi nuôi lớn, dạy dỗ chắc? Ông đừng phủi trách nhiệm nhanh đến vậy", bà Nga tức giận tranh luận.
"Tôi không muốn đôi co với bà", ông Tiển nói rồi định ra khỏi phòng thì quản gia đi từ bên ngoài vào đưa cho ông một tập giấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!