Ngay ngày hôm sau, đội của Quang Minh đã bắt tay vào làm việc.
Người giám sát là một người khác trong phòng làm việc của anh.
Vì Quang Minh phải đưa ông Duy và Khánh Vy đi chọn đồ.
Bọn họ còn phải liên lạc với bên làm đồ trang trí để thống nhất giá cả và kích thước.
Lệ Thủy hôm qua mới lên mặt với bạn bè của mình xong.Hôm nay đi qua đây đã thấy cửa hàng người ta sửa chữa rồi.
Lệ Thủy quýnh lên để mặc đám bạn của mình vội xông vào trong.
"Cô tìm ai?"
Người bạn giám sát của Quang Minh mặt lạnh tiến lên hỏi.
"Sao cửa hàng này cho thuê nhanh vậy? Tô còn chưa thấy thông tin mà", Lệ Thủy vội vã hỏi.
"Cô muốn biết thì đi hỏi chủ nhà ấy.Chúng tôi chỉ làm thuê thôi", người bạn này mặt lạnh nói.
"Anh cho tôi xin số của chủ nhà được không?" Lệ Thủy hỏi.
Chỉ có cửa hàng này là ưng ý cô lại chưa có người thuê thôi.Cửa hàng bên cạnh dù cũng để biển nhưng người ta muốn bán chứ không phải cho thuê.
Nhà cô nhiều tiền thật nhưng chắc chắn bố và anh sẽ không bỏ tiền ra mua cho cô.
Cửa hàng kia cũng là Mạc Linh bỏ tiền nếu không Lệ Thủy cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
Lần trước, cô kiếm từ Mạc Linh một khoản nên mới dư giả chút ít.
"Xin lỗi, tôi chỉ được người ta thuê thôi.Mời cô đi ra nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát", người bạn của Quang Minh đã được dặn dò từ trước rôi.
Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ làm thuê, lời này cũng không có gì sai cả.Lệ Thủy còn muốn hỏi gì đó liên bị anh ta đẩy ra khỏi cửa.
Cánh cửa cũng đóng sầm lại trước mặt cô.
Lệ Thủy chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy.Cô có bao giờ thẳng thừng bị từ chối như thế đâu.
Hai đứa bạn đứng sau rất muốn cười nhạo nhưng sợ bà cô này nổi khùng nên cố gắng nhịn.
Lệ Thủy cũng chẳng còn tâm trạng đi mua sắm cùng bọn họ nữa liền bảo ai về nhà nấy.
Còn cô đến công ty của anh hai.
Hôm qua, cô mới đề cập chuyện thuê cửa hàng với anh trai xong.Hôm nay lại có người thuê mất.
Vì vậy, Lệ Thủy quyết định đến công ty để anh trai giúp đỡ mình.Lệ Thủy không phải lần đầu tiên đến đây.
Bảo vệ, lễ tân hay thư ký đều quen mặt cô.Lệ Thủy nhanh chóng được thư ký dẫn vào phòng của anh trai mình.
Hoàng Quân đưa lại tài liệu cho thư ký, đợi đến lúc cánh cửa đóng lại mới hỏi: "Em đến đây có chuyện gì vậy?"
Sau bữa tiệc Giáng sinh có thể được mẹ khuyên nhủ, Lệ Thủy đã xin lỗi anh và Nguyệt Hạ.Nhưng điều này cũng khiến anh xem xét lại việc dạy bảo em gái từ trước đến giờ.
Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy anh rằng anh trai phải biết yêu thương, đùm bọc các em.Anh tự nhận mình làm điều này rất khá.
Nhưng khi tiếp quản công ty anh không có quá nhiều thời gian.
Lệ Thủy muốn gì, anh đều cho.
Hoàng Quân nghĩ đó là yêu thương em gái mình.
Song có lẽ anh nghĩ đơn giản quá rồi.
Lấy Quốc Kiên làm ví dụ, anh còn chẳng biết thằng bé yêu thích gì cả.Mô hình của nó nếu không phải tự mua thì cũng là đồ Mạc Linh mua.
Anh là anh trai còn kém hơn cả người chị dâu hờ này.
"Cửa hàng hôm qua em nói với anh ấy, đã có người thuê rồi.Anh có thể giúp em liên hệ với chủ cửa hàng được không?"
Lệ Thủy hỏi "Chỗ đó rất tốt, em cũng nhắm rồi."
"Người ta đã thuê thì em kiếm chỗ khác mà thuê tội gì phải như vậy?" Hoàng Quân nhíu mày hỏi lại,
"Không thể như thế được", Lệ Thủy cáu kỉnh, "Đồ em muốn nhất định phải là của em.Hơn nữa rõ ràng là em nhìn thấy trước."
Hoàng Quân nghe em gái mình nói liên nhíu mày.
Cái gì muốn nhất định phải là của nó? Đừng nói là Lệ Thủy, ngay cả bản thân anh cũng không thể làm được điều ấy.
Trên thương trường, chuyện cướp mối, cướp mặt bằng là việc bình thường.
Hơn nữa, rõ ràng Lệ Thủy còn chưa liên hệ với chủ nhà, chưa đặt cọc, chưa làm gì cả.
Sao đã thành của con bé rồi? Tối hôm qua, Lệ Thủy mới nói chuyện này với anh, anh trả lời con bé để mình suy nghĩ đã.
Thú thật, anh không có ý định đầu tư cho Lệ Thủy nhưng cho em gái chút tiền để chơi bời cũng được.
Nhưng bây giờ anh nghĩ trước tiên phải chấn chỉnh thái độ của em gái mình đã.
"Lệ Thủy, anh hỏi em.Em đã liên hệ với chủ nhà hay chưa? Người ta có treo biển hay không?" Hoàng Quân nghiêm khắc hỏi.
Lệ Thủy đột nhiên thấy anh trai nghiêm khắc như vậy cũng giật mình.
Cô nuốt nước bọt trả lời: "Không, không có."
"Người ta là người làm ăn.Đừng nói là e, cho dù là anh cũng không thể làm gì được.Em không đặt cọc, không gợi chuyện.Người ta sẽ để lại cho em sao?" Hoàng Quân hỏi.
Anh không hiểu việc dạy dỗ Lệ Thủy có gì sai mà sao con bé lại nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy.
"Như vậy thì đã sao? Rõ ràng em là tiểu thư của tập đoàn SL, em muốn thuê người ta còn không nể mặt sao?" Lệ Thủy không cho là đúng tranh cãi.
Ở thành phố này, ai mà chẳng biết cô là tiểu thư của tập đoàn SL cơ chứ.
Chẳng nhẽ bọn họ không nể mặt hay sao.
"Em nói thì hay lắm.Bọn họ nể mặt em xong thì sao? Em có tiền bồi thường hợp đồng cho người ta không?" Hoàng Quân hỏi tiếp.
"Không phải còn có anh hay sao", Lệ Thủy lí nhí nói.
"Có anh, em nghĩ tiền của công ty anh rút ra được sao? Tiền lương của anh em một tháng cũng không đủ để em bồi thường tiền hợp đồng đâu.Em biết chỗ đó chứ? Đường Ngọc Hóa giá thuê rẻ nhất cũng ba mươi đến bốn mươi triệu một tháng.Một khi cho thuê, người ta ký hợp đồng sáu tháng đến một năm, phá vỡ hợp đồng ít nhất đền gấp đôi.Để anh tính thẻ xem, chỗ đó rẻ nhất cũng phải ba mươi lăm triệu, đóng sáu tháng là hai trăm mười triệu, gấp đôi là bốn trăm hai mươi triệu.Anh trai em có một cục tiền như vậy cho em hay sao?" Hoàng Quân nghiêm khắc hỏi.
Có lẽ trong nhà chiều chuộng Lệ Thủy quá nên khiến con bé hiểu lầm về giá trị đồng tiền.Nhà bọn họ có tiền nhưng cũng không phải do gió thổi tới.
Lợi tức từ cổ phần giờ này cũng chưa đến ngày chia.Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho nó?
"Một chút tiền như thế anh không cho em được hay sao?" Lệ Thủy vẫn chống chế hỏi.
"Một chút tiền?"
Hoàng Quân cười khẩy "Một chút tiền đấy đối với anh của em là cả một khoản tiền lớn đấy"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!