Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Bà Lam khám cho cô xong, dặn dò mọi thứ rồi rời đi.Bước chân ra khỏi biệt thự, bà ngoảnh đầu lại thở dài.

Ngôi biệt thự này giam cầm bạn bà khiến bạn bà đi không nhắm mắt, bây giờ lại trở thành địa ngục của con gái người ấy.

Bà không biết nên làm gì mới tốt.

bà Tiền đứng ở cửa sổ phòng nhìn ra ngoài.

Bà luôn chán ghét người phụ nữ kia, ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nếu không cần thiết, bà cũng sẽ không gặp mặt.

Khi bước vào ngôi nhà này, bà Tiền đã muốn thay bà ta.

Không phải người của mình, không thể tin tưởng được.

Hơn nữa, điều khiến bà Tiền ghét là ông Sơn lại tin tưởng người phụ nữ này.Trong khi bà ta lại là bạn của Mạc Liên.

Trong những năm qua, không ít lân bà Tiền tính kế để ông Sơn hiểu nhầm, đuổi cổ bà ta đi.

Nhưng bà ta không giống Mạc Liên, hết sức cẩn thận vì vậy bà Tiền không thể làm gì được.Bà Lam đi ra khỏi cổng không xa, đang định bắt taxi thì nghe thấy tiếng còi xe phía sau vọng lại.

Một chiếc xe bình thường đỗ lại ngay bên cạnh bà.

Cửa kính được hạ xuống, gương mặt Tạ Phong lộ ra.

Hắn mỉm cười chào hỏi: "Con đưa dì về được không?"

Bà Lam nhìn hắn cũng không thấy ngạc nhiên, mỉm cười rồi bước lên xe.

Đợi bà cài dây an toàn xong, hãn liên cho xe chạy đi.

"Mấy hôm trước dì có nghe bà nội bảo đợt này con về mấy ngày", bà bắt chuyện.

Bà có quan hệ với cả nhà họ Tạ.

Thi thoảng, bà cũng đến bầu bạn với người nhà họ.

"Dạ, mấy ngày nữa con lại đi", hắn đáp, "Mà sao dì lại đi từ nhà họ Trần ra? Con tưởng dì không khám bệnh cho nhà ấy nữa rồi?"

Hắn như vô tình hỏi.

Bà Lam thở dài rồi nói: "Mấy năm này cũng ít, bà Tiền không tin tưởng dì.Dì đến đó chủ yếu vì Mạc Linh mà thôi"

"Sao vậy ạ?"

Hắn hơi cau mày hỏi.

Đời trước, không có việc hắn ở lại đây nhiều ngày như thế này.

Sau ngày kỉ niệm cưới của Mạc Linh, hắn liền trở về thành phố N.

Khi ấy, hắn nghĩ dù cô có không vui với cuộc hôn nhân của mình thì hắn cũng chẳng cách gì an ủi được.

Vì vậy, hắn lựa chọn cách ích kỷ mắt không thấy, tâm không phiền.

Nhưng đời này, hản ở lại lâu hơn.

Nhờ thể, hắn biết được những điều mà đời trước vô tình bỏ qua.

"Nói ra nghe lại xót xa", bà Lam nói, "Mọi người đều nói Mạc Linh điên cuồng, kiêu ngạo, ngu ngốc.Con bé được chiều chuộng quá nên sinh hư.Nhưng có ai biết con bé đã phải trải qua những gì đâu.Từ ngày mẹ nó mất, ông Sơn rước bà Tiền vào cửa lại càng chẳng quan tâm đến nó.Đừng nói đến chiều chuộng, cơm có mà ăn đã là tốt lắm rồi"

"Ông Sơn là bố cô ấy chẳng nhẽ lại để chuyện này xảy ra?" Hắn phẫn nộ hỏi lại.

"Con chưa nghe câu có mẹ kế thì có bố dượng à", bà Lam thở dài, "Chuyện trong nhà ông Sơn nhắm mắt làm ngơ.Việc con bé bị bỏ đói là chuyện bình thường.Nhưng mấy chuyện không có cơm ăn hay bị cắt giảm tiền tiêu vặt là chuyện nhỏ."

Dừng một lát, bà nói tiếp: "Quá đáng nhất là ông ta còn đánh con bé, đánh từ đó đến bây giờ.Dì vẫn nhớ năm thứ hai bà Tiền mới vào cửa, con bé bị đánh thừa sống thiếu chết.Dì bị gọi đến lúc nửa đêm, nó chỉ còn hơi tàn, nằm thoi thóp trên mặt đất.Cũng may, con bé mạng lớn không chết.Ban nãy, dì đến biệt thự nhà họ Trần cũng vì chuyện này.Nó chưa về nhà được mấy ngày đã lại bị đánh"

Bà vừa kể lể vừa đau lòng.

Tạ Phong cũng biết Mạc Linh, thậm chí quan hệ còn có chút thân quen.Vì vậy, bà muốn kể để hắn nghĩ cách giúp.

Con bé không thể sống kiểu này mãi được.

Bản thân bà lại chẳng giúp được gì nhiều.

Riêng chuyện chữa bệnh cho con bé đã không thể làm tốt rồi.

Ông Sơn chỉ quan tâm đến việc Mạc Linh còn sống hay không.

Còn bà Tiền luôn tìm cách giảm tiền khám chữa bệnh xuống dù đó chỉ là vài đồng lẻ.

Mỗi lần đưa danh sách mua thuốc cho con bé, bà ta đều gạt đi không thì kêu thay bằng những loại rẻ tiền hơn.

Bà dù không quá khốn khó song cũng chẳng thể giúp con bé mãi được.

Hơn nữa, chỉ cần thuốc bà mua, để lại trong phòng cho Mạc Linh, vài hôm sau sẽ không thấy tung tích đâu cả.

Trò này không phải bà Tiền làm thì còn ai? Bà cũng từng khuyên Mạc Linh ra khỏi nhà.

Thậm chí từng giúp con bé trốn đi.

Song cuối cùng con bé không biết là tự về hay bị bắt vẽ đều trở lại, sống lay lắt trong ngôi biệt thự ấy.

Tạ Phong nghe vậy, ghì chặt tay lái trong chốc lát.

Đôi mắt hẳn tàn nhân như muốn giết người.

Cố gắng đè lại sự tức giận, hắn khàn giọng hỏi: "Cô ấy có sao không dì?"

Bà Lam không phát hiện ra sự khác thường của hẳn, tiếp tục nói: "Làm gì có chuyện không sao.Ông ta quật roi vào người con bé, vết sâu vết nông nhưng vết nào cũng dính máu.Làm bố cái kiểu gì không biết.Dì đã bôi thuốc, sát trùng cho nó nhưng mấy ngày nay nó phải chịu khổ rồi.Hổ dữ không ăn thịt con.Nhưng ông ta còn không bằng súc vật"

Hắn im lặng, không nói gì.

Bà Lam nói tiếp: "Con xem thế nào giúp con bé.Dì không nỡ nhìn nó như vậy mà chẳng giúp được dì"

"Con biết rồi", hắn khàn khàn đáp.

Một lúc sau, xe dừng trước cổng chung cư của bà Lam.

Bà nhiệt tình mời hắn vào nhà nhưng bị từ chối.

Bà Lam xuống xe, vẫy tay tạm biệt hắn rồi đi vào trong.

Ngay khi cửa kính được kéo lên, hắn đập mạnh vào tay lái, trút sự tức giận của mình.

Khốn khiếp! Không ngờ ông ta lại đối xử ác liệt với Mạc Linh như vậy.

Ở nơi hắn không biết, cô bị chính bố ruột của mình bạo hành.

Ở nơi hắn không biết, Mạc Linh bị tất cả mọi người ruồng bỏ, không ai yêu quý cô, không ai đứng về phía cô.

Cô đứng ở đó nhận hết mọi sự trút giận của người khác.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Tạ Phong thấy mình đặc biệt khốn nạn.

Hắn tát liên tiếp vào mặt mình.

Tại sao hắn không trở về sớm hơn? Tại sao hắn không để ý nhiều hơn? Có phải nếu hắn dẫn cô rời khỏi ngôi nhà ấy, cô sẽ không phải chịu tội như vậy? Tại sao cô không nói một lời với hắn? Có phải vì điều này kiếp trước cô mới điên cuồng đến vậy không? Có phải vì điều này mà cô nhất quyết giấu diếm, trả thù mọi thứ? Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gương mặt đỏ bừng vì những cái tát mạnh mẽ.

Hắn lôi điện thoại ra.

Màn hình điện thoại hắn là hình của cô.

Cô cười.

Trái tim hắn đau nhói.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại lựa chọn chịu đựng mọi thứ.

Hắn nhìn bức ảnh im lặng, chua xót.

Hắn vẫn nhớ lúc chụp bức ảnh này là một năm sau ngày mẹ cô mất.

Hai người bọn họ gặp nhau trong mộ viên.

Khi ấy, hắn hỏi mẹ kể đối xử với cô tốt hay không, cô chỉ cười.

Nhưng hắn không ngờ đằng sau nụ cười ấy lại có nhiều thứ bị giấu diếm đến vậy.

Vuốt ve màn hình điện thoại, đôi mắt hắn lạnh đi.

Hắn vào danh bạ, tìm số điện thoại, gọi cho một người.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận