Mạc Linh ở nhà vài ngày, đợi vết thương lành thì ra khỏi nhà.
Những ngày này, không biết ông Sơn chột dạ hay sao bữa nào cũng dặn dò người giúp việc đúng giờ bưng thức ăn lên cho cô.
Mặc dù món ăn chỉ là những món bình thường, không phải là đồ bổ dưỡng nhưng thực ra cũng tốt hơn nhiều so với trước đây.
Dù thế nào, Mạc Linh cũng chẳng quan tâm.
Cái nhà này vốn từ lâu đã không còn chỗ cho cô rồi.
"Mạc Linh, con lại đi đâu vậy?" bà Tiền thấy cô vội vàng đi từ phòng khách ra ân cần hỏi.
Mạc Linh nhìn người phụ nữ trước mắt không nói tiếng nào.
Thủ đoạn của bà ta cô đã được chứng kiến.
Cô cũng không đấu lại bà ta.
Không phải vì không thể mà là chẳng đáng.
Hơn nữa, bố đã sớm xem cô là cái gai trong mắt.
Dù cô có nói điều gì, người ông tin tưởng vẫn là người đàn bà này.
"Con vẫn còn trách dì sao?"
bà Tiền nhìn cô rồi cụp mắt, áy náy nói "Dì biết con không cố ý.Dì cũng đã giải thích với bố con.Nhưng ông ấy nóng tính quá"
Mạc Linh nhìn chằm chằm xem bà ta định diễn gì.
Bố không ở đây nhưng bà ta luôn làm tròn vai diễn của mình, bất kể có người xem hay không.
Trong mắt tất cả mọi người, bà Tiền lúc nào cũng là một người mẹ kế dịu dàng, hết mực quan tâm con chồng, là "bánh đúc có xương" trong truyền thuyết.
Còn cô lúc nào cũng là kẻ ngông cuồng, tự đại, vô giáo dục.
"Con không trách dì chứ?" bà Tiền hỏi.
Cô nhìn bà ta cười khẩy.
Vết thương trên người cô đã lành nhưng chưa khỏi hẳn.
Không trách bà ta, chẳng nhẽ cô tự trách mình.
"Bà nghĩ sao?"
Cô khiêu khích hỏi lại "Tôi có thể bỏ qua tất cả cho bà nếu bà biến khỏi ngôi nhà này trong vòng một nốt nhạc và ly hôn với ba tôi "
bà Tiền không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy hơi sững người.
Mạc Linh nhìn bà ta cười khẩy rồi bỏ đi.
Từ biệt thự, cô đi thẳng ra khỏi cửa.
Khi Nguyệt Hạ và Nhật Minh thành niên, ông Sơn đều tặng bọn họ những chiếc xe đắt tiền.
Còn cô, năm mười tám tuổi, đến cả một chiếc bánh sinh nhật còn chẳng có.
Cô vẫn nhớ hôm ấy, cả bầu trời tối mịt, sấm sét, mưa lớn.
Cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình cô.
Ông Sơn và gia đình nhỏ của mình đi du lịch.
Ngày ấy, không ai nhớ.
Ngày ấy, cô im lặng ôm lấy mình trong căn phòng đã bị khóa.
Vứt bỏ những ý nghĩ đấy ra khỏi đầu, cô bắt một chiếc taxi chạy đến một khu chung cư bình thường.
Ngày hôm nay cô có hẹn, là một cuộc phỏng vấn.
Mạc Linh theo địa chỉ trong điện thoại lên tầng mười bốn, gõ cửa căn hộ số 1401.
"Mạc tiểu thư?"
Giọng nói từ bên trong qua bộ đàm vọng ra.
Cô gật đầu, cửa mở ra.
Người phụ nữ trẻ nói: "Vào đi"
Mạc Linh gật đầu, bước vào.
Căn hộ này chỉ là một căn hộ phổ thông, hai phòng ngủ, không quá rộng.
Chủ sở hữu là người phụ nữ trẻ trước mặt, Ngọc Mai một phóng viên giải trí có tiếng.
Ngọc Mai nổi tiếng với những buổi livestream bóc phốt, nói xấu người nổi tiếng.
Vì vậy, tiếng tăm của cô ta không quá tốt trong giới nghệ sĩ.
Nhưng Mạc Linh lại cần điều này.
"Cô uống nước đi", Ngọc Mai lịch sự.
Cô nàng khác hẳn vẻ đanh đá, chua ngoa khi livestream.
Mạc Linh biết cô gái này ba năm về trước.
Cô cũng chính là người hỗ trợ sự nghiệp ban đầu của Ngọc Mai.
"Lần này danh tiếng của cô sẽ được nhiều người biết đến.Nhưng nếu cô làm không tránh khỏi việc bị nhà họ Trần và nhà họ Hoàng ghi thù", Mạc Linh giải thích.
Dù thế nào, Ngọc Mai cũng là người cô hết lòng hỗ trợ thời gian qua.
Cô muốn ít ra người ta sẽ có sự lựa chọn, làm hay không.
Cô không muốn nói dối, đẩy người ta vào hố lửa.
"Mạc tiểu thư vẫn vậy, rất trượng nghĩa", Ngọc Mai cười dựa lưng vào ghế nói, "Mấy năm qua, cô giúp tôi không ít.Lần này tôi coi như trả nợ đi.Hơn nữa, tôi ở trong giới này ghi thù còn ít ư?"
Dù nghe Ngọc Mai nói vậy, Mạc Linh vẫn không quá yên tâm.
Ngọc Mai tiếp tục nói: "Cô yên tâm, sau khi cô rời đi.Tôi sẽ rời khỏi đây"
Mạc Linh nghe vậy lắc đầu nói: "Không, cô cần đi ngay.Chỉ làm phần mở đầu sau đó tôi sẽ tự làm nốt.Phần ấy, cô có thể quay trên đường hoặc quay luôn bây giờ".
Cô quả quyết nói đồng thời bỏ kính râm trên mặt xuống.
Ngọc Mai nhìn thấy vết thương trên mắt cô chửi bậy một tiếng.
Mạc Linh giải thích: "Ông già không đến nỗi đánh vào mặt tôi đâu.Đây chỉ là hóa trang thôi"
"Cô cũng quá liều rồi", Ngọc Mai cảm thán, "Nhưng nếu thế thì hiệu quả chương trình không tốt lắm.Hay thế này đi, bao giờ cô livestream gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ hỏi và dẫn dắt.Cô trả lời"
Mạc Linh suy nghĩ kỹ rồi nói: "Được nhưng sau khi gọi xong, cô phải vứt điện thoại đi ngay.Hơn nữa, không được để lộ vị trí của cô"
Ngọc Mai nhìn kỹ cô rôi nói: "Được"
Mười lăm phút sau, Ngọc Mai thu dọn đồ đạc xong.
Đi gấp, cô nàng cũng chẳng mang gì nhiều chỉ có một chiếc balo.
Cô nàng đưa điện thoại cho Mạc Linh dặn dò: "Nick của tôi vẫn ở đấy, cô có thế dùng.Laptop ở trong phòng.Số điện thoại cô dùng máy tôi mà gọi"
Cô gật đầu mở túi, đưa một xấp tiền mặt cho Ngọc Mai.
Đây là tiền lấy từ khoản bồi thường ly hôn của Hoàng Quân.
Cô nói: "Số tiền này đủ để cô sống tạm ở đâu đó một tháng.Một tháng sau, họ chẳng cũng chẳng truy đến cô đâu.Nhớ cẩn thận.Tôi không muốn khoản đầu tư này bị lỗ đâu"
"Tôi biết rồi.Cô cũng nhớ cẩn thận.Bao giờ, sóng yên biển lặng tôi sẽ liên lạc sau", Ngọc Mai nói rồi rời đi.
Những lần chạy trốn kiểu này cô nàng cũng đã quá quen thuộc.
Chỉ là lần này mức độ nguy hiểm hơn mọi lần mà thôi.
Nhưng dù sao Mạc Linh cũng không lấy tính mạng cô ra đùa, chuẩn bị sẵn đường lui cho cô.
Hơn nữa, tính ra, cô cùng lắm cũng chỉ cống hiển tài khoản mạng xã hội mà thôi, hoàn toàn vô can.
Vì vậy, cô có thể rút đi an toàn.
Đây cũng là lý do tại sao cô nói Mạc Linh trượng nghĩa.
Một tiếng sau khi Ngọc Mai đi, Mạc Linh đăng nhập vào tài khoản của cô nàng đăng một dòng trạng thái về việc sẽ livestream vào lúc ba giờ chiều.
Giờ này không phải là giờ mọi người hay online nhưng hôm nay là chủ nhật, lượng người xem sẽ nhiều hơn.
Thêm vào đó, số người theo dõi Ngọc Mai không nhỏ.
Đến đúng giờ, Mạc Linh mở công cụ livestream.
Số người chờ xem khá nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!