Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Chín giờ kém tại ga tàu, Mạc Linh nhờ người mua vé chuyến tàu kế tiếp.

Ở đây, mua vé phải dùng chứng minh thư.

Mà bây giờ, cô không được để lộ danh tính.

Vì vậy, nhờ người hoặc mua lại vé là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra.

Từ bé đến lớn, cô chưa từng đi tàu hỏa nên cũng khá tò mò.

Cô mua vé ghế mềm, một loại ghế phổ thông không quá đắt.

Chuyến tàu này rất đông khách nhưng chỉ có ghế mềm và giường nằm.

Nếu không, cô đã mua ghế cứng để tránh bị lân theo.

Đúng giờ, tàu lăn bánh, Mạc Linh nhìn ga tàu xa dần khẽ thở phào.

Ít ra, cô cũng đã ra khỏi thành phố này mặc dù chưa hoàn toàn an toàn.

Ở trên xe ngủ một giấc, đến khi mở mắt ra, Mạc Linh đã đến thành phố bên cạnh.

Xuống xe, chỉnh lại chiếc khẩu trang, cô hòa vào dòng người ra khỏi ga tàu.

Bây giờ vẫn còn khá sớm, mới có gần sáu giờ sáng.

Không vội vã rời đi luôn, cô vào trong ga ăn sáng.

Ăn sáng xong, cô hỏi nhân viên tuyến đường đi đến thành phố L.

Cô định từ thành phố L mới đến thành phố P.

Chuyến tiếp theo sẽ có sau mười lăm phút.

Dùng tiền mua lại vé ghế cứng từ một người qua đường, Mạc Linh lên tàu.

Đúng giờ, tàu khởi hành, bảy tiếng sau cô đã ở thành phố L.

Xuống tàu, cô bắt xe đến gần trạm tàu điện ngầm rồi tiếp tục di chuyển.

Cô hỏi nhân viên đường đi từ đây đến sân bay.

Nhân viên nhiệt tình hướng dẫn cô.

Cũng may, nơi này mua vé không cần giấy tờ tùy thân.

Cảm ơn nhân viên, Mạc Linh lại một lần nữa hòa vào dòng người đang tấp nập trên đường đi làm.

Lần đầu tiên chen chúc trên tàu điện ngầm, cô thấy thật mới lạ.

Dù có chút khó chịu nhưng cũng không đến nỗi nào.

Đổi ba chuyến tàu điện ngầm, đến hơn mười giờ sáng cô mới đến được sân bay.

Trong lúc ấy, cô đã thay đồ một lần nữa.

Trong suốt những năm qua, cô không học được thứ gì ra hồn ngoại trừ trang điểm.

So về trang điểm, nhiều người chuyên nghiệp còn không bằng cô.

Hôm qua, đi quá vội vã, Mạc Linh quên mất điểm này.

Vì vậy, sau khi xuống tàu lần thứ nhất, cô vội vã vào nhà vệ sinh trang điểm.

Cô không biết Đoàn Ngọc có cho người theo dõi cô không.

Nhưng Mạc Linh vẫn làm như vậy để cắt đuôi.

Dù sao, cẩn thận cũng không thừa.

Thêm đó, ai muốn truy dấu vết của cô cũng sẽ gặp khó khăn.

Mạc Linh không muốn bất kỳ ai tìm được mình.Cho dù là Tạ Phong đi nữa.

Đến được sân bay, vấn đề bây giờ là mua vé.

Nếu cô mua vé bằng chứng minh thư, chắc chắn sẽ bị lộ.

Do đó, cô cần tìm người để mua vé thay hoặc mua lại vé.

Cũng may, khi cô đang suy tính thì có người đến hỏi.

Hóa ra, trong sân bay còn có nghề này.

Mạc Linh dứt khoát mua vé của họ, lên chuyến bay kế tiếp đến thành phố P.

Không ghi lại danh tính, hành trình của Mạc Linh gần như không tài nào truy ra được.

Ở tại thành phố S, một giờ sáng, khi Mạc Linh đã lên tàu thì bệnh viện tâm thần mất điện.

Nữ y tá Hồng Mai nhân cơ hội trốn ra ngoài.

Cô men theo con đường không ai biết trốn vào rừng cây cạnh đó.

Đi bộ thêm mười phút, cô ra được đường ở đó đã có xe đợi sẵn.

Chiếc xe chở Hồng Mai về khu chung cư của cô.

Sau đó, chưa đầy mười lăm phút sau, Hồng Mai ra khỏi chung cư bắt taxi đến ga tàu điện ngầm.

Cô xuất phát về thành phố M.

Sau đó, cô sẽ đổi xe một lần nữa để về quê.

Không ai biết hướng này hoặc lại hoàn toàn với hướng của Mạc Linh.

Sáng hôm sau, thành phố S bất chợt mưa lớn.

Y tá ngáp ngắn ngáp dài đến đưa bữa sáng.

Phòng bệnh 38 trống không.

Y tá tỉnh cả ngủ vội chạy ra ngoài báo cáo.

Hai mươi phút sau, Hoàng Quân mặt lạnh và ông Sơn xuất hiện trong bệnh viện.

Y tá nơm nớp lo sợ kể lại tình huống.

"Chắc chắn nó đã trốn khỏi viện rồi", ông Sơn tức giận nói.

Hoàng Quân không nói gì.

Ông Sơn tiếp tục: "Chuyện này con cũng không cần bận tâm.Giờ nó chẳng làm được gì đâu.Nếu nó xuất hiện bố sẽ không để nó làm phiền hai đứa"

"Con sẽ không làm gì cả.Chuyện này giao cho bố", Hoàng Quân nói rồi rời đi.

Ông Sơn tươi cười vừa đi theo vừa nói.

Tình cảnh này không phải ông là bố vợ của anh nữa mà giống chó săn đang nịnh nọt hơn.

Dù rằng ông Sơn đã nói vậy, Hoàng Quân trong lòng vẫn lo lắng.

Mạc Linh trốn viện, không biết cô ta sẽ làm điều gì điên khùng nữa đây.

Anh chắc chắn không thể để cô làm hại đến một sợi tóc của Nguyệt Hạ.

Vì vậy, Hoàng Quân vẫn hết sức cảnh giác, nhất là bên Nguyệt Hạ cần tăng mạnh người bảo vệ.

Tin tức này đương nhiên cũng nhanh chóng đến tai Tạ Phong.Hắn hạ lệnh cho Duy Thiện điều tra ngay lập tức.

“Sếp, lúc ấy cả nửa thành phố mất điện.Hệ thống camera cũng gặp sự cố, không thể tra được", Duy Thiện chau mày nói.

"Chắc chắn việc này có người giúp.Một mình cô ấy không thể thoát được", hắn trầm ngâm nói.

Vụ mất điện này giống hệt kiếp trước.

Nhưng rõ ràng hắn không có làm.

Mà một mình Mạc Linh lại không có quyền lực đến vậy.

Như thế, có thể là ai đây? Có phải cũng có người trọng sinh giống hắn? 

"Điều tra xem trước đó có ai đến thăm cô ấy không", hẳn ra lệnh.

"Vâng, thưa sếp"

Bên này, Tạ Phong ráo riết tìm thì Đoàn Ngọc đã nhận được tin Mạc Linh đã ra khỏi thành phố an toàn.

"Có biết cô ta đi đâu không?" Đoàn Ngọc đung đưa ly rượu hỏi thuộc hạ của mình.

"Chúng tôi chỉ theo dõi được cô ta đến thành phổ bên cạnh.Sau đó thì bị mất dấu", người đang đứng vội đáp.

"Các anh cũng không lần theo được sao?" Đoàn Ngọc ngạc nhiên hỏi lại.

Người đang đứng trước mặt cô là quân nhân đã giải ngũ.

Không cần nói cái khác chỉ kỹ năng theo dõi và truy dấu đều khá giỏi.

Người thường muốn cắt đuôi bọn họ cũng không phải dễ dàng.

"Cô ta rất cẩn thận.Từ chung cư của Hồng Mai đi ra đã thay trang phục hoàn toàn khác.Sau đó, cô ta vào công viên thay đồ rồi đến chung cư bên cạnh.Nếu không phải đã theo từ đầu, tôi cũng đã mất dấu ngay trong thành phố rồi.Đến thành phố bên cạnh, cô ta tiếp tục ngồi tàu đến thành phổ L.Sau đó, cô ta lên tàu điện ngầm.Lúc xuống tàu, cô ta vào nhà vệ sinh.Sau đó, chúng tôi bị mất dấu.Rất có thể cô ta đã giả dạng thành người khác, chúng tôi không nhận ra", anh ta thật lòng nói.

Quả thực, để xảy ra tình huống này, anh ta cũng thấy rất có lỗi.

Không những nhiệm vụ không hoàn thành mà anh ta còn bị một người thường qua mạng.

"Không trách anh", Đoàn Ngọc nghe tới liền mỉm cười, "Một người đã muốn trốn thì sẽ tìm mọi cách.Hơn nữa, con gái có một vũ khí rất mạnh chính là trang điểm"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận