Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Người của Tạ Phong vẫn tiếp tục tìm kiếm nhưng không có tin tức.Đã qua hai ngày, một chút bóng dáng của Mạc Linh cũng không có.

Căn phòng hắn ngồi tràn ngập mùi thuốc.Nhân viên bên dưới không ai dám ho he gì.Bọn họ không muốn động vào họng thuốc súng.

"Sếp, em nghi ngờ chị dâu đã rời khỏi bệnh viện trước khi mất điện", Duy Thiện mở cửa nói vào trong với đôi mắt cú mèo.

Mấy hôm nay, hắn ta cũng không có một giấc ngủ yên ổn.

Chị dâu chưa tìm được, bọn họ cũng không dám chậm trễ.

Nghe vậy, hắn đứng dậy đi theo Duy Thiện ra ngoài.

Duy Thiện ngồi xuống ghế chỉ cho hắn camera của chung cư Ngọc Mai.

Hắn ta nói: "Sếp xem thử xem.Lúc này mới có hơn tám giờ tối.Bệnh viện còn chưa mất điện.Em tra danh sách những y tá tan ca thì có người này, Hồng Mai.Cô ta tan ca lúc này, trở về chung cư nhưng không vào nhà"

"Có xác định được danh tính không?" Hắn nhìn người trên màn hình nói.

"Cam chỗ này chất lượng kém, không phóng to được.Nhưng em có thể chắc đến tám phân đây là chị dâu.Anh nhìn xem", Duy Thiện nói rồi cho nhỏ cửa sổ lại, cho một cái khác lên, "Đây là chủ nhà, dáng người cô ta cao hơn chị dâu.Em cũng so sánh với cam ở bệnh viện rồi.Có một y tá tan ca lúc chiều tối có dáng người khá giống chị dâu"

"Có điều tra được người này đi đâu không?" Hắn hỏi tiếp.

"Em tra lịch trình và cam giao thông rồi, không có bất kỳ thông tin nào cả.Cô gái tên Hồng mai kia cũng không mua vé đi bất kì đâu.Em phải tra cam mấy chỗ xung quanh mới biết được", Duy Thiện nói thêm, "Người này chắc cú tám phần là chị dâu rồi.Rất cẩn thận.Chị dâu vào chung cư, đối một bộ dáng khác nhưng em vẫn nhận ra sau đó vào công viên, thay đồ.Cuối cùng là đến chung cư của Ngọc Mai"

Duy Thiện làm quân dưới trướng của Tạ Phong đã lâu, chuyên theo dấu vết người khác.

Đợt gần đây, cậu chuyên môn theo dõi Mạc Linh nên mới có thể nhớ kỹ dáng người cô.

Nếu là một người khác cũng chịu chết.

Nói xong, Duy Thiện lại chuyển sang một màn hình khác rồi nói: "Em chỉ tra được chị dầu ngồi tàu đến thành phố bên cạnh.Sau đó, tiếp tục ngồi tàu đến thành phố L rồi chuyển sang tàu điện ngầm nhưng bị mất dấu", Duy Thiện nói, "Có người cũng đi theo người này.Bọn họ bị cắt đuôi ở trạm tàu điện ngầm thứ hai"

"Còn lúc mất điện ở bệnh viện, con đường bên cạnh ghi lại một cô gái lên xe hơi đậu sẵn.Cô gái này trở về chung cư rồi mua vé đến thành phố M.Em đoán đây có thể là nữ y tá tên Hồng Mai", Duy Thiện nói thêm ” Nhưng dù sao em cũng không quá chắc chắn.Sếp nên điều tra cả hai hướng"

Nghe Duy Thiện nói xong, hắn trầm tư.

Nếu đây thực sự là Mạc Linh thì cô đến thành phố L có mục đích gì? Hay căn bản thành phố L chỉ là bù nhìn, dương đông kích tây? Hơn nữa, từ khi nào mà cô học được cách lẩn trốn, cẩn thận như vậy? Hắn rốt cuộc không hiểu.

"Tiếp tục điều tra theo hướng này.Vài người còn lại đi theo hướng cô gái kia đến thành phố M xem", hắn nói rồi rời đi.

Hắn cần yên tĩnh suy nghĩ.

Mạc Linh đời này rất khác so với đời trước.

Trước khi cô vào viện tâm thần, những gì xảy ra đều đúng y như trước, theo truyện.

Nhưng sau đó, mọi thứ đều chệch quỹ đạo.

Hoàng Quân và Nguyệt Hạ thuận lợi cưới nau.

Mạc Linh yên ổn, trốn khỏi viện một cách thần không biết, quỷ không hay.

Cô cũng không liên lạc với hắn dù chỉ một lần.

Những điều này thể hiện điều gì? Hay cô cũng sống lại giống hắn, biết được mọi chuyện nên muốn thay đổi? Không hề biết Tạ Phong đang tìm kiếm mình, Mạc Linh bước xuống máy bay thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã đặt chân đến thành phố P.

Không ai nghĩ cô sẽ đến đây nơi này có thể coi là an toàn.

Ra khỏi sân bay, cô bắt xe đến ngõ Hoa Quỳnh.

Trong trí nhớ của cô, đây là một ngõ nhỏ tràn ngập hoa giấy.

Mặc dù có tên là Hoa Quỳnh, con ngõ này chẳng có lấy một bông hoa quỳnh nào cả.

Tài xế thấy cô là người ngoài đến đây nên nhân cơ hội chặt chém bị cô phát hiện hai người cãi nhau một trận ngay trước ngõ.

Cuối cùng, Mạc Linh lấy kinh nghiệm mắng chửi người hơi hai mươi năm của mình chiến thắng, trả một nửa giá cho người lái xe rồi rời đi.

Muốn lấy tiền của cô, còn không có cửa đâu.

Bước vào con ngõ xa lạ, Mạc Linh vừa đi vừa cố lục lại trí nhớ.

Nếu cô nhớ không lầm nhà cậu mình là một tiệm bánh mì.

Nhưng nhìn đi nhìn lại cả con ngõ có đến mấy cửa hàng bánh mì, cô phải tìm đến bao giờ? Hít một hơi sâu, cô chỉnh lại balo rồi vừa đi vừa hỏi.

Ba mươi phút sau cô mới có mặt tại cửa tiệm bánh mì.

Nơi cô được người ta chỉ cho.

Tiệm bánh không có biển, một phần mặt tiên phải san sẻ với tiệm bán quần áo.

Nhìn lên cái tên Mặc Y Phường bên cạnh, cô nhíu mày bước vào trong.

"Hoan nghênh quý khách", tiếng một cô gái trẻ vang lên.

Cô gái ấy trùng khớp với người con gái đặt hoa tại mộ cô.

Nhưng bây giờ, cô ấy trẻ hơn.

"Xin chào", Mạc Linh khó khăn nói.

Năm phút sau, cô ngồi đối diện cả nhà họ Mạc.

Cửa hàng tạm thời để biển ngừng kinh doanh.

Hơn nữa, cho dù không treo biển, khách hàng cũng hiếm khi đến đây.

Mạc Linh nuốt nước bọt, cầm cốc nước trên tay không dám uống.

Ngồi đối diện cô lần lượt là cậu Mạc Duy, mợ Trần Loan, hai đứa con gái là Mạc Khánh Vy và Mạc Thùy Dương.

"Cháu là Mạc Linh?" Cậu cô hỏi lại.

Nuốt nước bọt, cô cúi đầu nói: "Cháu là Mạc Linh.Mẹ cháu đã mất mấy năm trước rồi.Bố cháu từ cháu.Cháu muốn đến đây nhờ cậy mọi người"

Cô khó khăn nói.

Đây là lần đầu tiên trong cả hai đời cô thấy xấu hổ đến vậy.Hai nhà vốn không thân quen bây giờ cô lại đến nhờ vả người ta thật không có mặt mũi nào.

"Nhờ cậy?"

Thùy Dương cao giọng "Chị có biết mẹ chị bị ông bà ngoại đuổi ra khỏi nhà không? Chị có biết bao năm nay khi gia đình tôi vất vả mẹ chị không giúp một đồng nào không? Nhờ cậy, chị tự dát vàng lên mặt mình à?"

"Thùy Dương", cậu cô quát.

"Con gái em nói gì sai mà anh quát nó", bà Loan lên tiếng, "Anh nhìn xem anh bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn phải đi chèo kéo khách.Con gái của em từ sớm đã phải phụ giúp gia đình là vì ai? Không phải là vì chị của anh cuỗm hết tiền trong nhà chạy đi với người khác sao?"

Mạc Linh nghe vậy ngẩn ngơ.

Ông Duy nhìn vẻ ngạc nhiên của cô thở dài.

Thùy Dương được đà tiếp tục nói rồi bỏ đi: "Nhà tôi nghèo nàn không chứa nổi tiểu thư đài các như chị"

Khánh Vy không nói gì đuổi theo con bé.

Mạc Linh mím môi nhìn những người thân gần như xa lạ của mình.

Cô xấu hổ tới mức đỏ mặt, cầm chặt ly nước trên tay.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận