Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Sáng hôm sau, Mạc Linh thức dậy từ sớm.

Ở trong bệnh viện tâm thần, từ kiếp trước đến kiếp này, cô đều quen dậy vào giờ này.

Kiếp trước do dậy buổi sáng sớm, Mạc Linh có thể lấy nước sạch để uống.

Còn nếu dậy muộn, bình nước lọc trên hành lang sẽ chẳng còn giọt nào.

Vì vậy, từ đó cô thành quen.

Mạc Linh bước ra khỏi phòng thì mợ cũng đã dậy.

Mợ làm chủ tiệm bánh, phải dậy sớm để nướng bánh.

Cậu cô chưa dậy nhưng chắc cũng sẽ sớm dậy để phụ.

"Mợ ạ", Mạc Linh chào hỏi.

Bà Loan cũng chẳng ừ hử gì.

Với đứa cháu gái của chồng này bà có chút chán ghét nên tốt nhất lờ đi không thấy đỡ chướng mắt.

Mạc Linh cũng biết mợ không ưa mình nên cố gắng nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh, không phát ra tiếng động gì.Người chào đón cô duy nhất trong căn nhà này chắc chỉ có cậu.

Khi cô vệ sinh xong đi ra, cậu và hai đứa em đều đã dậy rồi.

Mạc Linh cũng chẳng bất ngờ gì.

"Cháu ngủ ngon chứ?" Cậu niềm nở hỏi cô.

"Không ngờ loại tiểu thư mắt cao hơn đầu như chị cũng biết đường dậy sớm", cái Dương châm chọc rồi đi vào nhà vệ sinh.

Mạc Linh không để ý đến lời nói của con bé mà trả lời cậu: "Cháu ngủ ngon lắm, có việc gì cháu có thể giúp không ạ?"

"Cháu mới đến cứ nghỉ ngơi làm quen tình hình đi.Có gì cứ hỏi Khánh Vy", cậu Duy nói.

Ông cũng biết vợ và các con không ưa Mạc Linh.

Nhưng nó là đứa cháu gái duy nhất của ông.

Ông không thể làm lơ được.

Hơn nữa, Mạc Linh so với trước đây cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Nếu là nó trước đây khéo khi chết đói cũng sẽ không đến chỗ ông ở nhờ như thế này.

Nhưng dù sao Mạc Linh cũng là tiểu thư con nhà giàu.

Con bé chưa từng động tay động chân qua mấy việc tay chân như thế.

Ông sợ Mạc Linh làm sẽ hỏng khiến vợ ông ngứa mắt.

Hai đứa con cũng sẽ châm chọc nên thà để cô không làm gì thì hơn.

"Cháu làm việc gì cũng được", Mạc Linh nhanh chóng nói.

Cô không thế ngồi không, không làm gì.

Cô muốn thử mọi thứ xung quanh.

Ít ra như vậy cũng sẽ khiến cô có ích hơn rất nhiều.

Không biết thì phải học.

Cô không thể mãi mãi không biết thứ gì như trước kia được.

Hơn nữa, cô cũng rất thích vẽ, thích may vá.

Cô có thế thử từ điều này.

Dù sao, cô cũng cầm trên tay tấm bảng đại học thiết kế.

Cô không muốn để nó lãng phí.

"Nếu cháu muốn thì xuống dọn kho đi", bà Loan xen vào rồi đi xuống lầu.

Bà cần chuẩn bị làm bánh để có thể bán hàng.

Hiện giờ, bốn miệng ăn của cái nhà này đều trông chờ hết vào tiệm bánh.

Nếu bà không làm gì thì sẽ chẳng có thứ gì ăn mất.

Nghe vợ mình nói vậy, ông Duy thở dài rồi vô vai Mạc Linh khuyên nhủ.

Bây giờ, ông phải xuống giúp đỡ vợ.

Đợi đến giờ hành chính, ông sẽ phải đi ra ngoài tiếp thị sản phẩm may mặc của công ty.

Nhà họ Mạc có truyền thống làm vải từ mấy trăm năm trước rồi.

Sau này, đến thời kỳ đổi mới, nhà họ Mạc mở thêm cả cửa hàng quần áo, phát triển rất rực rỡ.

Thời điểm lớn mạnh nhất, khắp đất nước đều có cửa hàng của nhà họ Mạc, không ai không biết tới cái tên "Mạc Y Phương".

Nhưng có thể những thế hệ sau này của nhà họ Mạc không có khiếu kinh doanh.

Càng về sau, gia sản càng lụi bại.

Đến đời cha ông chỉ còn mỗi cửa hàng nơi bọn họ đang ở.

Trước kia, khi chưa quá nghèo khó, cả gia đình ông và bố mẹ sống ở khu nhà lớn bên kia.

Nhưng vì chị cả chính là mẹ Mạc Linh đã lấy trộm một số tiền lớn trong nhà.

Cửa hàng lại có vấn đề nên khu nhà ấy bị bán đề.

Sau này, cha mẹ ông mất số tiền bán nhà cũng bị lấy ra một phần để trang trải ma chay.

Nghĩ đến chuyện cũ, ông Duy cảm thấy càng buồn.

Ông không biết Mạc Linh liệu có giống mẹ mình, ăn cháo đá bát hay không.Mạc Linh theo sự chỉ dẫn của Khánh Vy xuống nhà kho ở tầng một.

Đây là chỗ chuyên để các loại bột và vải vóc.Cả kho hàng vừa nhỏ vừa lộn xộn, chất đầy đồ lại đầy bụi và mạng nhện.

Trong cuộc đời của mình, Mạc Linh thấy cái kho hàng nào bẩn đấy vậy.

Khi Khánh Vy mở cửa ra, khói bụi cứ thế xộc vào mũi Mạc Linh khiến cô hắt hơi liên tục.

"Nếu không làm được thì cũng bảo một tiếng.Đừng để đến lúc làm không làm được, phá tung lên người khác lại đi hâu", Thùy Dương đi qua âm dương quái khí nói.

"Chối và hót rác ở đâu để chị đi lấy?" Mạc Linh không để ý hỏi Khánh Vy.

Đời trước, thi thoảng trong bệnh viện tâm thần, Mạc Linh cũng bị bắt đi dọn dẹp nên tính ra, cô cũng biết dọn đẹp cần phải làm gì.

Đây cũng là công việc nhà duy nhất mà cô biết hiện nay.

Còn sau này, cô chắc chắn sẽ học thêm nhiều thứ nữa.

Khánh Vy thấy cô không nề hà gì hơi bất ngờ.

Thực ra từ hôm qua khi thấy Mạc Linh chủ động dọn căn phòng bé tí trên tầng hai đã khiến nhỏ ngờ vực rồi.

Trong trí tưởng tượng của nhỏ, loại người như Mạc Linh là kiểu mười ngón tay không dính nước, chẳng biết làm chuyện gì cả mới đúng.

Nhưng nhỏ không biết Mạc Linh đã trọng sinh.

Nếu là Mạc Linh trước đây thì đúng còn một Mạc Linh đã trọng sinh thì hoàn toàn khác.

"Khánh Vy", Mạc Linh thấy Khánh Vy thẫn thờ thì vội gọi.

"Để em đi lấy", Khánh Vy nghe tiếng giật mình vội đi lấy.

Khánh Vy mang đồ đến, Mạc Linh cũng chuẩn bị dọn dẹp.

Vừa nãy, trong lúc đợi KHánh Vy, cô đã lên lầu lấy khẩu trang cũng như thay ra quần áo bẩn.

Cô biết khi dọn dẹp bụi có thể bám vào quần áo, thậm chí nếu không cẩn thận cũng có thể khiến quần áo rách.

Nên quần áo mà Mạc Linh lựa chọn là một bộ đồ bẩn đã cũ.

Đây là đồ cô dùng để ngụy trang ngày hôm qua.

Khánh Vy kinh ngạc nhìn Mạc Linh 'võ trang' đầy đủ rồi bước vào nhà kho thì không tin nổi vào mắt mình.

Mạc Linh trước mặt cô quá khác những gì cô đã từng biết.

"Chị Vy, mẹ gọi chị kìa", tiếng Dương từ phòng bếp gọi xuống khiến nhỏ giật mình.

Khánh Vy quay lại nhìn Mạc Linh đang hì hục bê từng túi bụi ra ngoài trong chốc lát rồi rời đi.

Mạc Linh cũng không quá để ý dù sao cô cũng chẳng cần người khác hỗ trợ.

Lôi bớt mấy túi bột ra ngoài, Mạc Linh tiến vào sâu hơn.

Kho này không biết bao lâu đã không dùng rồi hoặc hiểm khi đi vào trong cùng nên khá là bụi bặm.

Vải vóc cũng lâu rồi không được sử dụng vừa bẩn vừa cũ.

Nhìn không gian chật hẹp ngổn ngang đồ đạc trên giá, Mạc Linh hít một hơi sâu rồi trèo lên giá lôi chúng xuống.

Ở bắp chân cô vẫn còn bị thương, không dùng được quá nhiều lực nên mấy lần Mạc Linh suýt chút nữa ngã xuống.

Cơ thể yếu ớt, nhỏ bé của cô dường như bị những túi bột và vải vóc lấp kín,.

Khó khăn lôi đống đồ xuống.

Mạc Linh bắt đầu quét dọn.

Bắp chân của cô có dấu hiệu hơi đau, có thể là lại nứt ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận