Dựa hẳn người vào kệ hàng, Mạc Linh lôi trong túi ra một viên kẹo.Cô bóc vỏ rồi nhanh chóng bỏ vào miệng.
Vị sữa tan ra trong miệng cô.
Chẳng mấy chốc, kẹo trong miệng đã hết.
Mạc Linh cũng đỡ hơn.
Vì vậy, cô nhanh chóng trở lại công việc.
Trong đống đồ ở kho, Mạc Linh phát hiện một chồng sách đầy bụi.
Hiện giờ, cô không rảnh để lật xem nên đành phải để ra để lát nữa coi thử.
"Chị nghỉ tay ăn sáng thôi", Khánh Vy từ bên ngoài gọi vào.
"Đợi chị một lát", Mạc Linh đặt bao bột trên tay xuống, lách qua những giá hàng đi ra ngoài.
Trên người cô bây giờ dính đầy bụi không quá tiện trở vào trong cửa hàng bánh.
"Em lấy chộ chị đi.Quần áo chị như thể này, đi vào lại bụi bẩn hết", Mạc Linh nhờ vả.
Khánh Vy nhìn quần áo trên người cô không cỗ nào không dính bẩn gật đầu quay lại vào trong cửa tiệm.
Một năm này cả nhà cô đều ăn sáng bằng bánh mì, bánh mì không.
Hiện giờ, gia đình đang nghèo khó nên cũng chỉ còn cách này.
Cả nhỏ và Thùy Dương đều đã tốt nghiệp đại học.
Nhưng thời buổi này xin việc làm khó khăn.
Dương đang làm online trên mạng.
Khánh Vy cũng vậy.
Nhưng công việc chủ yếu của cô bây giờ là phụ giúp bố chuyện tiệm may.
Đây là sản nghiệp tổ tiên để lại, cô không muốn lụi tàn trong thời của bố cô.
Khánh Vy nhanh chóng trở lại với ổ bánh mì nóng hổi trên tay.
Mạc Linh tháo găng tay, nhận lấy cảm ơn rồi từ tốn ăn.
Cô bây giờ chẳng nề hà bất cứ thứ gì được sống là được.
Khánh Vy thấy cô không có vấn đề gì thì quay lại trong tiệm.
Mọi người vẫn đang đợi cô.
Mạc Linh ăn xong một nửa thì theo lối nhỏ ra bên ngoài tiệm.
Cô đứng ở mép cửa tiệm nhìn vào trong gia đình bốn người bọn họ đang hạnh phúc ăn bữa sáng.
mặc dù trên tay của mỗi người cũng chỉ có ổ bánh mì nóng mà thôi.
Nhìn bọn họ, Mạc Linh bỗng thấy lòng chua xót.
Cô cả hai đời đều chưa bao giờ được hạnh phúc ấy.
Cha không yêu mẹ không thương, không ai để ý đến một đứa con như cô cả.
Trong ngôi nhà ấy, không ai để ý đến cô.
năm đó, tại sao Mạc Linh lại nghe lời nói dối của mẹ mình suốt mấy chục năm trời? Chẳng phải vì cô muốn được người khác chú ý hay sao? Chẳng phải vì cô muốn được bố mẹ quan tâm hay sao? Nhưng mặc kệ cô làm âm ï, làm chuyện lớn đến thế nào, bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Mạc Linh như người dư thừa trong ngôi nhà đó.
Đến khi bà Tiền cùng hai đứa con chuyển vào, cảm xúc ấy càng rõ ràng hơn.
Nghĩ đến đây, Mạc Linh lại thấy buồn.
Ổ bánh mì trên tay cô cũng chẳng còn ngon như lúc trước.
Nhưng dù sao, Mạc Linh cũng chẳng nỡ bỏ nó.
Đây là những thứ nhà cậu mợ cũng phải tiết kiệm mới có được.
Mạc Linh căn thêm vài miếng bánh mì, định bụng ăn nốt thì thấy một người phụ nữ dẫn theo vài người thanh niên phía sau hùng hổ đi tới.
Bà ta chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, cùng đám kia xông vào cửa tiệm.
Mạc Linh hốt hoảng đi vào theo.
Trong tiệm, bốn người nhà cậu cũng nhanh chóng đứng dậy.
"Sao? Cô em có tiền trả chị chưa?"
Người phụ nữ kia mỉm cười nói.
"Chưa có tiền, hôm nay cũng không phải ngày hẹn của chúng ta", bà Loan giận dữ nói.
Mới sáng sớm mà những người này định đến đây làm gì? Chẳng nhẽ bọn họ muốn gây loạn sao? Rõ ràng theo lời hẹn hôm trước là hai, ba ngày nữa mới đến hạn trả tiền.
"Không phải cũng không sao", người phụ nữ kia cười lớn, "Em đây cũng khất vài lần rồi.Bây giờ tụi chị muốn lấy vài đồ thể chấp được chứ?"
"Bà đừng có bắt chẹt người quá đáng.Hôm nay không phải ngày trả nợ, lấy đồ thế chấp gì chứ", cái Dương xông lên phía trước.
Nó nhịn người phụ nữ này lâu lắm rồi.
Lần nào bà ta đến cũng làm trò,, không dọa nạt thì châm chọc gia đình bọn họ.
Rõ ràng không phải ngày đòi nợ mà bà ta cũng đến.
Thậm chí có lần, bà ta còn lấy đi một nửa số bánh mì trong tiệm nữa.
"Người lớn nói chuyện không có chỗ cho trẻ con xen vào", người đàn bà mỉa mai.
Ông Duy thấy vậy nhanh chóng tiến lên giữ con gái lại: "Bình tĩnh đi con"
"Con làm sao bình tĩnh được.Tại bố mẹ hiền quá bị người khác bắt nạt", Dương gào lên.
"Oắt con này cũng gan to phết nhỉ.vậy để cô đây dạy cho nó cách làm người", bà ta cười lớn rồi bảo đàn em phía sau, "Chúng mày đâu mau lên dạy dỗ em gái nhỏ này cho chị"
Mấy người kia còn chưa kịp tiến lên thì ông Duy và bà Loan đã kéo Dương và Khánh Vy về phía sau.
Dù có tan xương nát thịt, bọn họ cũng không để bà ta làm gì con gái mình.
"Bà đừng hòng động đến một sợi tóc của con gái tôi", bà Loan tức giận, Nếu bà động vào, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát.Đến lúc ấy chuyện bà cho vay nặng lãi chắc chắn sẽ bị lộ"
Nghe lời đe dọa của bà Loan, người phụ nữ kia cười lớn nói: "Có gan vay mà không có gan trả? Nghĩ tiền của chị dễ xơi như thế à em gái? Cho dù chị vào tù thì bên ngoài còn rất nhiều đần em khác nữa"
"Con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người.Bà đừng ép chúng tôi quá đáng", ông Duy nóng nảy nói.
Vì thiếu nợ, gia đình ông mới phải đi vay nặng lãi.
Nhưng cũng vì thế nợ chồng nợ, gia đình ông càng khốn khổ hơn.
Để vợ và con rơi vào tình cảnh này, người đáng trách nhất là ông.
Nếu không phải ông cố chấp thì gia đình không phải chịu khổ như thế, "Sao? Bây giờ còn bày đặt biết thương yêu vợ con cơ à? Sao lúc đi vay nợ không thấy nói", người đàn bà kia châm chọc.
"Chúng mày đập phá hết chỗ này cho tao", người đàn bà kia ra lệnh.
"Ai cho bà đập chỗ này.Ai động vào tôi sẽ liều mạng với người đó", Khánh Vy lên tiếng.
Sau lời của người phụ nữ kia cả Dương và Khánh Vy đều lao ra chắn.
Ông Duy thấy vậy vô cùng lo lắng nói: "Mau trở lại đây"
Sắc mặt bà Loan cũng tái đi, lo lắng trông thấy.
Trong khi đó, Khánh Vy và Dương không cảm nhận được sự lo lắng của bố mẹ mình.
Hai người nhìn chằm chằm vào lũ thanh niên trước mặt.
"Hai em muốn ngăn cản sao? Chi bằng cho tụi anh thân thiết chút, tụi anh sẽ bỏ qua cho thấy thế nào?"
Một người cợt nhả lên tiếng.
"Đúng đấy", những người khác hùa theo.
Thậm chí có tên còn tiến lên chỗ bọn họ.
Khánh Vy đẩy Dương về phía sau còn mình thì đứng trước.
Tên côn đồ kia lấy tay nâng cằm Khánh Vy lên nói: "Cô em xinh đấy, đi chơi cùng anh thấy thế nào? Yên tâm đi cùng anh nhà em sẽ không có vấn đề gì"
Khánh Vy tức giận đẩy hẳn ra nói: "Đồ trơ trẽn"
Người kia không những không tức giận mà còn tiến lại gần ý đồ muốn hôn vào môi Khánh Vy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!