Không tính đoạn thời gian trước chỉ riêng riêng thế kỷ này.
Nhà họ Mạc nếu mỗi đời đều có hai người con thì không biết đã trải qua bao nhiêu đời rồi.
Làm thế nào mà không có bất kỳ ai hiểu được đống sách này chứ? Nói thế dù sao cũng không ai tin được.
Ông Duy buồn rầu nói: "Cậu cũng không muốn tin nhưng đây là sự thật.Dần dần nghề dệt của Mạc gia cũng thất truyền cứ thế đến đời cậu.Thực ra, đời ông ngoại cũng là cố sức rồi.Mạc gia khi ấy đã không còn ai có thể dệt vải được nữa.Vải bán trong tiệm phải đi nhập.Mà đi nhập, so với các cửa hàng lâu đời khác không bì được, các cửa hàng kiểu hiện đại lại càng không.Mạc gia cứ thế tàn lụi"
Lúc ông Duy nói những lời này, trong mắt ôn tràn ngập nuối tiếc.
Ông không sống trong thời Mạc Y Phương huy hoàng nhưng ông có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Hơn nữa, ông Duy vốn không đi học đại học.
Nếu không bám trụ vào gia nghiệp tổ tiên, ông đi tìm việc cũng khó.
Mạc Linh cũng nhận thấy sự nuối tiếc của cậu mình.
Cô chưa bao giờ nghe đến Mạc Y Phường, cũng chưa bao giờ biết tới Mạc gia lại từng có một thời gian phong quang vô hạn như thế.
Nhưng hiện giờ nói sao những thứ ấy cũng chỉ là quá khứ.
Mạc Linh dù có đọc hiểu chúng nhưng nếu cô không thể vận dụng cũng chẳng có cách nào.
Mạc Linh biết mình không có tài cán gì.
Cô sợ nhất là cho bọn họ hy vọng rồi lại làm bọn họ thất vọng.
"Chị Linh chị có thể thử một lần được không?" Khánh Vy dò hỏi.
"Chị không biết dệt vải.Em tốt nhất tìm người nào biết dệt vải ý", Mạc Linh từ chối.
Cô không muốn làm bọn họ thất vọng một chút nào cả.
Mạc Y Phường dường như rất quan trọng với cả hai bọn họ.
"Em có thể dạy chị, dạy chị dệt cơ bản.Sau đó, chị có thể tự mày mò", Khánh Vy vui vẻ nói.
Nhưng Mạc Linh vẫn rất chần chừ.
Cô không biết nên trả lời bọn họ thế nào.
Thực ra, cô không muốn đồng ý lắm.
Khánh Vy dường như cũng thấy sự do dự của cô cũng không thúc giục.
Ông Duy khá lo lắng nhìn bọn họ.
Mạc Linh rất muốn từ chối nhưng nhìn gương mặt hai người lúc này cô cảm thấy không nỡ lòng nào.
Cô sợ mình nói ra lời từ chối hai gương mặt này sẽ nhanh chóng đượm buồn.
"Chị Linh, chị cứ suy nghĩ kỹ đi", Khánh Vy nói rồi nhanh chóng kéo tay ông Duy xuống dưới tiệm bánh.
Mạc Linh nhìn bọn họ ra khỏi nhà rồi lại nhìn thấy chồng sách trên bàn thở dài.
Cô không biết cái này là họa hay là phúc đây.
"Sao con không để bố lại, bố khuyên cái Linh", ông Duy lo lắng nói.
Khánh Vy thở dài nhìn bố mình nói: "Con cũng muốn lắm chứ.Nhưng nhìn chị Linh có vẻ do dự lắm.Thậm chí con cảm thấy chưa chắc chị ấy đã nhận lời đâu"
"Chị ấy không nhận lời?"
Lúc này cái Dương đi từ tiệm bánh ra hỏi.
"Chưa nói gì cả", Khánh Vy đáp lại.
Nếu là bình thường chắc chắn cái Dương sẽ nhảy bổ lên nói mấy câu như sao chị ta lại không đồng ý, chị ta nghĩ chị ta là ai vân vân.
Nhưng lúc này Thùy Dương lại im lặng.
"Bố vào tiệm đây.Hai đứa thử xem có khuyên nhủ được con bé không nhé", ông Duy nói trôi đi vào trong.
Lúc này, Khánh Vy mới hỏi em gái mình: "Em biết cái gì à?"
"Em nghĩ là chị ấy sợ", Thùy Dương nói, "Sợ mọi người hy vọng rồi lại thất vọng."
Trong khoảnh khắc bố và chị gái đều nhìn chằm chằm vào Mạc Linh, cái Dương bên cạnh liền nghĩ thế.
Tình cảnh này chẳng khác nào khi nó thi học sinh giỏi cả.
Con bé nhìn mọi người bên cạnh vui mừng nhưng nó chẳng thể nói ra được một câu từ chối bữa tiệc ấy.
Mọi người hy vọng quá nhiều.
Thứ hy vọng ấy biến thành áp lực trên đôi vai cả nó.
Dù sao, không có hy vọng thì sẽ có thất vọng.
Hy vọng càng nhiều thất vọng sẽ càng lớn.
Khánh Vy nghe vậy im lặng, bọn họ chỉ nghĩ đến niêm vui khi Mạc Y Phường có người kế nghiệp mà quên mất cảm xúc của Mạc Linh.
Cô từng có một cuộc sống không đâu vào đâu bảy giờ lại bất ngờ có người đặt hy vọng lớn như vậy, không thể không sợ được.
Khánh Vy thở dài cùng Thùy Dương vào trong tiệm bánh.
Bây giờ, bọn họ chỉ còn cách chờ đợi Mạc Linh suy nghĩ xong mà thôi.
Khánh Vy không muốn đặt thêm áp lực lên Mạc Linh.
Nhỏ không muốn trở thành người xấu xa như vậy.
Hơn nữa Mạc Linh lcus này suy nghĩ bọn họ hoàn toàn không biết được.
Mạc Linh trên nhà vân cầm đổng sách về phòng suy nghĩ.
Nhìn cách nói chuyện của Khánh Vy và cậu Duy, cô biết Mạc Y Phường quan trọng với bọn họ nhường nào.
Nhưng càng như vậy cô lại càng không dám làm bừa.
Vì cô thực sự rất sợ.
Khi bản thân càng hy vọng, càng điên cuồng làm một thứ gì đó, đổi lại sẽ là thất vọng càng lớn thậm chí là tuyệt vọng.
Cô không quên Tạ Phong, không quên hẳn vì hy vọng của cô mà mất đi tất cả.
Do đó, Mạc Linh sợ.
Cô không biết nên làm gì.
Nếu từ chối thẳng thắn, bọn họ sẽ rất đau lòng.
Mạc Y Phường quan trọng với bọn họ đến vậy, cô không thể làm kẻ ác.
Nhưng nếu đồng ý, Mạc Linh không biết bản thân mình có thể vượt qua nỗi sợ hãi đó được không.
Cô sợ bản thân cuối cùng cùng lại khiến người khác chịu tội.
Vì vậy, cô mới do dự.
Tạ Phong người được Mạc Linh nhắc đến lúc này vẫn đang điên cuồng tìm kiếm cô.
Không có bất kỳ tin tức nào cả.
Mạc Linh như bốc hơi khỏi thế giới này.
Hắn đã lật tung thành phố này lên nhưng vẫn không thấy.
Mạc Linh chắc chắn đã rời đi.
Nhưng hắn không biết cô đi đâu.
"Sếp, anh đi nghỉ tí đi", Duy Thiện khuyên nhủ.
Gương mặt Tạ Phong tai nhợt, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chăm chú vào màn hình trước mặt, lắc đầu.
Từ khi Mạc Linh bỏ đi, hắn chỉ ngủ ba đến bốn tiếng mỗi ngày.
Ngoài ra, thời gian còn lại hắn dùng để làm việc và tìm kiếm tung tích về cô.
Hắn sợ, bây giờ không tìm được, hắn sẽ chẳng còn cơ hội nào để tìm kiếm cô cả.
"Bên ông Sơn thế nào rồi?"
Tạ Phong trầm ngâm hỏi.
Cổ họng hắn bây giờ khàn đặc vì hút thuốc lá quá nhiều.
Hắn biết điều này rất hại cho sức khỏe.
Không ăn uống mấy lại suốt ngày hút thuốc, sức khỏe hắn chắc cũng chẳng chịu được.
Nhưng hắn không còn cách nào khác.
Nicotin trong thuốc lá sẽ làm hắn tỉnh táo hơn.
"Bên đó vẫn chưa có tin tức gì.Nghe nói nếu tìm thêm một tuần nữa mà không có vấn đề gì, bọn họ sẽ ngừng tìm", Duy Thiện nói.
Tạ Phong trầm ngâm rồi bảo Duy Thiện đi ra ngoài.
Hắn cần yên tĩnh một chút.
Bên phía ông Sơn thực ra không muốn kéo dài thời gian như vậy vì ông cũng chỉ tính làm cho Hoàng Quân xem.
Ông không đặt nặng vấn đề này.
Trong mắt ông một Mạc Linh nho nhỏ mà thôi không làm được gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!