Mấy ngày nay, Mạc Linh lúc nào cũng trong trạng thái không biết nên làm thế nào.
Cậu Duy mỗi lần nhìn cô đều như muốn nói lại thôi.
Không khí trong nhà cũng trùng xuống hẳn.
Mạc Linh không biết nên làm thế nào.
Những quyển sách kia, cô vẫn đọc cũng ngày càng đắm chìm vào trong những kỹ thuật dệt vải ấy.
Cô rất nhiều lần muốn đồng ý song rồi lại không thể mở miệng.
Trong lòng cô có một nỗi bất an mơ hồ, có sự sợ sệt khiến cô chùn bước.
Tối nay, dùng cơm xong không giống như mọi ngày ai về nhà nấy, Khánh Vy và Dương rủ cô đi ra ngoài mua đồ.
Mạc Linh đến đây đã nhiều ngày rồi.
Nhưng cô cũng chỉ quanh quẩn trong nhà hoặc đi trong ngõ này mà thôi.
Cô chính là điển hình của việc lười đi ra ngoài.
Buổi tối, những ánh đèn đường xung quanh hắt lên bóng ba người.
Bóng của bọn họ đổ dài trên mặt đường.
Mạc Linh hít thở không khí trong lành, ít bị ô nhiễm.
Thành phố P làm khá tốt công tác xanh hóa nên dường như đâu đâu cũng có cây thậm chí một con đường chỗ nào cũng rợp bóng.
Điều này trái ngược với thành phổ S.
Không khí thành phổ S lúc nào cũng đậm đặc mang đến cho người ta cảm giác khó chịu.
"Gần đây nhất có một siêu thị nhỏ mới mở, có nhiều đồ lắm", Khánh Vy giới thiệu.
"Lần này đi em nhất định phải mua đồ ăn vặt.Tủ đồ ăn của em trống rỗng cả rồi", cái Dương vui vẻ nói.
Con bé sung sướng nhất là được đi mua đồ ăn vặt, lấp đây cái tủ nhỏ của mình.
Sau đó, mỗi lần mở tủ là nó có thể thấy một đống đồ ăn vặt rồi.
Mạc Linh hiếm khi thấy cái Dương không như bà cụ non cũng mỉm cười.
Lâu lắm rồi, cô mới được đi ra ngoài, thoải mái đi dạo mà không lo nghĩ gì.
Những người, những thứ không quan trọng, cô đã quyết định để lại thành phố S rồi.
Thành phố P sẽ là nơi cuộc sống của cô bắt đầu một lần nữa.
Ba người bọn họ mua xong, vui vẻ trở về nhà.
Nhưng mới đến đầu ngõ, bọn họ đã bị chặn lại.
Người chặn đương nhiên là lũ lưu manh kia.
Mạc Linh nhìn bọn chủng đứng chắn trước Khánh Vy và Thùy Dương.
Trong ba người, cô là người có gí trị vũ lực cao nhất.
"Các anh muốn gì?"
Thùy Dương tức giận hỏi.
"Nợ nhà em cũng đã trả hết rồi bây giờ tính đến món nợ của chúng ta chứ nhỉ?"
Một tên côn đồ nói.
"Chỉ cần ba em đi chơi với các anh đây một chuyển là được.Thế nào, có phải quá đơn giản không?"
Đứa bên cạnh nói.
"Các anh có tin tôi báo cảnh sát không?"
Khánh Vy đe dọa.
Bây giờ vẫn chưa quá muộn, nếu bọn nhỏ báo cảnh sát thì vẫn kịp.
Mạc Linh liếc nhìn hai người đằng sau đang định vòng ra sau bọn họ quay đầu lại bảo Thùy Dương: "Nhanh chạy ra khỏi ngõ gọi người"
Thùy Dương hiểu ý vội vàng chạy đi.
Bọn chúng không ngờ Mạc Linh lại quan sát kỹ như vậy liền lên tiếng chửi tục.
Thằng cầm đầu còn tiến đến định động vào Mạc Linh "Cô em thân lừa ưa nặng không muốn nhẹ nhàng à?"
Tên đó nói Mạc Linh gạt tay hắn ta ra.Tên này tức tối chuẩn bị động thủ nhưng bị cô bắt được.
Vì thế, gã càng tức giận hơn: "Chúng mày đâu lên cho tao"
"Đứng sau chị", Mạc Linh kéo Khánh Vy còn đang ngơ ngác vào trong góc, bảo vệ nhỏ phía sau, còn mình thì chống lại bọn chúng.Khánh Vy so với cô yếu ớt hơn.
Chút đau đớn như thế này, Mạc Linh có thể chịu được.
Bọn côn đồ đương nhiên không nhẹ tay.
Bọn nó dùng toàn lực, thậm chí còn cố kéo Khánh Vy ra khỏi góc.
Mạc Linh chống lại bọn chúng có chút chật vật.
Đúng lúc này, Thùy Dương đứng ở đầu ngõ gọi to: "Cảnh sát! Cảnh sát! Ở hướng này"
Mấy tên côn đồ nghe thấy tiếng bước chân và cả tiếng còi cảnh sát vội vàng bỏ chạy.
Mạc Linh cảm tạ trời đất Thùy Dương đến kịp lúc không thì cô sẽ chết mất.
Khánh Vy ở phía sau nhanh chân đỡ lấy cô.
Thùy Dương cũng chạy đến.
Trân tay con bé là một chiếc loa mini và túi thuốc.
Cứ thế, ba người bọn họ bình an về đến nhà.
Cậu, mợ đã vào phòng.
Bọn họ cũng cố gắng không làm kinh động người lớn.
Cả ba người vào phòng của Khánh Vy và Thùy Dương.
"Chị cởi áo em xem có chỗ nào bị thương không?"
Khánh Vy nói.
Mạc Linh cũng gật đầu.
Vừa nãy, bọn chúng đông quá, cô không biết là bị đánh vào đâu nữa.
Mạc Linh cởi áo chỉ để lại áo ngực.
Lúc này, cả Khánh Vy và Thùy Dương đều nhìn thấy trên người cô không ít những vết sẹo đã lành.
Có vết sẹo vẫn còn nổi đỏ như vừa mới bị cách đây không lâu.
Mạc Linh thấy hai đứa im lặng.
Lại nghĩ đến trên người mình có không ít sẹo vội nói: "Những sẹo này cũng lâu rồi, không có gì đâu"
Khánh Vy và Thùy Dương vẫn cứ im lặng.
Nhìn sẹo la liệt như thế lầm sao không có chuyện gì được cơ chứ.
Nhìn chúng, chắc chắn cuộc sống của Mạc Linh không vui vẻ, dễ dàng như chị ấy kể.
Hoặc có thể còn nhiều góc khuất mà Mạc Linh không nói.
"Nếu hai đứa thấy không tiện thì thôi", Mạc Linh đang định mặc lại áo thì Khánh Vy kéo tay cô ngồi xuống giường.
"Thùy Dương, em xem mặt chị Linh có bị không, để chị sơ cứu phía sau", Khánh Vy nói rồi nhanh chóng ngồi xuống đằng sau cô.
Thùy Dương vâng dạ, ngồi xuống trước mặt Mạc Linh.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát sau đó Thùy Dương mới bắt đầu.
Trên mặt cô chỉ có vết ở khóe miệng và thái dương cũng không quá dễ thấy.
Nhưng trên người thì bị nặng hơn.
Mu bàn tay của Mạc Linh có vết, cánh tay cũng dính vết bầm.Bả vai cũng vậy.
"Chị suy nghĩ kỹ chưa?"
Khánh Vy phía sau chợt hỏi cô.
Nhỏ suy nghĩ trong lúc này hỏi những vết thương trên người Mạc Linh thì không quá hợp lý.
Nếu Mạc Linh muốn giấu thì tình cảnh sẽ trở nên khó chịu.
Vì vậy, nhỏ quyết định hỏi điều mình quan tâm nhất.
Mạc Linh nghe vậy, im lặng, không trả lời.
Cô không biết nên nói gì bây giờ.
Cô nửa muốn đồng ý nửa lại không.
Trước kia, không muốn đồng ý nhiều hơn còn bây giờ cô nghiêng về đồng ý.
Song Mạc Linh vẫn lo lắng.
"Rốt cuộc chị sợ điều gì?" Khánh Vy hỏi thêm.
Thùy Dương lúc này chọn cách im lặng.
Con bé không giỏi an ủi hay khuyên nhủ người khác.
Vì vậy, những lúc như thế này tốt nhất nên ngồi nghe thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!