Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Tạ Phong cúi sát, ghé vào tai cô nói: "Tôi cũng sống lại"

Nói xong, hắn đứng dậy nhìn gương mặt của Đoàn Ngọc cắt không còn giọt máu nào.

Trong lòng cô lúc này đang ngốn ngang cảm xúc.Cô không biết phải diễn tả ra sao.Sự sợ hãi xâm chiếm não bộ của cô.

Cả cơ thể cô đều vang lên cảnh cáo phải tránh xa người này, đi càng xa càng tốt.

"Cảm ơn món quà của cô.Tôi sẽ trả lại một món quà 'quý giá không kém", Tạ Phong cười cười nói, "Hy vọng lần sau chúng ta không gặp lại nhau nữa"

Tạ Phong dứt lời.

Đoàn Ngọc bật dậy khỏi ghế.Cô lao ra khỏi phòng.Tiếng động lớn đến nỗi tất cả nhân viên trong phòng đều quay ra nhìn cô.

Đoàn Ngọc không để ý.Cô hoảng sợ chạy đi.

Thậm chí ngay cả khi bị vấp ngã, cô cũng nhanh chóng bò dậy lấy hết sức bình sinh chạy khỏi nơi này như kiểu đằng sau có ác ma đang đuổi mình.

Nhân viên trong văn phòng kinh ngạc.Bọn họ quay đầu nhìn vào phòng sếp.Tạ Phong đang đứng gần cánh cửa.

Hắn nở một nụ cười nhẹ rồi từ tốn đóng cửa lại.

Nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh đấy đều sởn hết cả gai ốc.

Bọn họ rùng mình nhanh chóng quay lại công việc.

Sếp thật đáng sợ quá đi! Chị dâu ơi, chị ở đâu mau trở về cứu bọn em Tạ Phong là người ăn miếng trả miếng.

Với những gì Đoàn Ngọc đã gây ra, hắn có thể không giết cô ta nhưng chắc chắn không để cô ta sống yên ổn.

"Tài sản cá nhân của Đoàn Ngọc, tìm người tiêu giùm cô ta đi", Tạ Phong gọi điện cho Đăng Khôi ra lệnh, "Cũng đánh tiếng với nhà họ Đoàn nữa.Chỗ nào lấy danh nghĩa cá nhân của Đoàn Ngọc cũng dẹp luôn đi"

Đầu bên kia không hỏi lý do đã chấp hành mệnh lệnh.

Đây cũng là điều Tạ Phong thích ở Đăng Khôi.

Cậu ta là một người trung thành, kỷ luật thép, khá giống tác phong quân đội.

Ân oán tính toán rõ ràng đó là nguyên tắc của hắn.

Chuyện lần này, nhà họ Đoàn không nhúng tay, hoàn toàn là ý của một mình Đoàn Ngọc.Vì vậy, một mình cô ta chịu khổ là được.

Hắn cũng không muốn lôi người khác vào làm gì.

Tạ Phong đứng gần cửa sổ.

Đôi mắt nhìn những tòa nhà phía xa.

Đoàn Ngọc cũng sống lại.

Vậy hắn có thể chắc chắn Mạc Linh cũng sống lại.

Vì cô sống lại nên mới quyết định bỏ đi như vậy.

Nhưng càng là như vậy, hắn nhất quyết phải kéo cô về.

Mạc Linh, nhất định phải ở bên hắn.

Nhưng Mạc Linh sống lại sẽ đi đâu? Cô có nơi nào khác để đi ngoài thành phố này sao? Mạc Linh sinh ra và lớn lên ở thành phố này.

Thậm chí cô cũng chết ở đây.

Vì vậy, hẳn không biết còn nơi nào Mạc Linh có thể đi hay không nữa? Cô rốt cuộc là chạy đến chỗ nào? Tung tích của Mạc Linh, hắn mới chỉ biết một nửa.

Nhân viên dưới trướng cũng đang lật tung mọi ngõ ngách, điều tra mọi chuyến vận tải hành khách ở thành phố L.

Nhưng tất cả như mò kim đáy bể.

Sự kiên nhẫn của Tạ Phong từng ngày từng ngày bị mài mòn.

Tạ Phong không biết hẳn có thể kiên trì đến bao giờ nữa.

Bây giờ đã là hai tháng kể từ ngày Mạc Linh biến mất.

Cuộc sống của hắn cũng đi vào bế tắc.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, Tạ Phong đều ngồi yên lặng trên chiếc ghế làm việc của mình.

Trong căn phòng tối om, hẳn đưa mắt nhìn thứ ánh sáng rực rỡ, xa vời.

Trong lòng hắn lúc ấy sẽ tự hỏi không biết Mạc Linh đang làm gì, không biết cô có nhớ hẳn không.

Hắn nhớ lần cuối cùng thấy Mạc Linh hình như là vào ngày kỷ niệm đám cưới của cô.

Hắn lúc ấy đi gần cô đến nỗi hắn giơ tay là có thể ôm trọn lấy cô vào lòng.

Nhưng đương nhiên hắn không làm.

Và hắn để vuột mất cô mãi mãi.

Kế hoạch của Tạ Phong thực ra rất thành công.

Nhưng hắn lại chẳng tính nổi việc cô sống lại.

Hắn cứ ngỡ đó là đặc quyền của riêng mình để khiến Mạc Linh vê bên cạnh hắn.

Nhưng hóa ra, cô cũng có đặc quyền ấy.

Và Mạc Linh lựa chọn cách rời đi, cô lựa chọn cách tránh xa hắn.

Tạ Phong mỉm cười, nụ cười đầy chua chát và cay đắng.

Hắn cả hai đời hình như đều ngu ngốc.

Hắn luôn thua trên tay của một người mà hắn chẳng thể nào kiểm soát nổi.

Chất lỏng đẳng chát chảy vào cổ hắn để lại cảm giác nóng bỏng.

Tạ Phong vẫn ngồi nơi đó nhìn ra bên ngoài.

Hắn trở về thành phố này cũng đã mấy tháng rồi.

Nhưng trong mấy tháng ấy, hắn chưa lần nào gặp mặt cô một cách chính thức.

Hắn ngồi đó rôi ngủ quên không biết từ lúc nào.

Khi hắn tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao, trên người hẳn có một tấm chăn mỏng.

Hắn choàng dậy.

Người phụ nữ đang ngồi trên ghế mỉm cười quay lại nhìn hắn: "Dậy rồi à?"

Tạ Phong nuốt nước bọt sau đó vội vã vào phòng nghỉ.

Năm phút sau, hắn đã trở lại với bộ dáng chỉnh tê như bình thường.

"Ngồi xuống đi", người phụ nữ ra lệnh.

Đôi tay mềm mại với những ngón tay thon dài của bà câm lấy ấm trà, rồi nhấc ẩm trà lên rót cho hắn một tách.

Toàn bộ động tác đều nhẹ nhàng, mềm mại giống như một điệu múa vậy.

Càng như thế Tạ Phong càng thấy sợ hãi.

Trên đời này, hắn cũng chỉ sợ hãi một người phụ nữ duy nhất mà thôi.

"Mẹ đến con không vui à?"

Người phụ nữ mỉm cười hỏi.

Người phụ nữ ngồi trước mặt hẳn với gương mặt thanh thoát, trẻ trung hơn tuổi này chính là mẹ hẳn, Ánh Tuyết.

Bà không ở trong quân đội nhưng khí thế ãy luôn khiển hắn sợ hãi.

Bà cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng, mềm mại, khiến người ta mất cảnh giác, không đề phòng.

Nhưng bà cũng có thể ra tay trong chớp mắt, nắm được điểm yếu của người khác.

"Sao mẹ lại đến đây ạ?" Tạ Phong nuốt nước bọt hỏi.

Bố mẹ hắn dù đã lớn tuổi nhưng vẫn luôn mặn nồng, dính nhau không rời.Sao bố hắn có thể để mẹ đi ra ngoài một mình như thế này được.

"Không cần tìm bố con", bà Tuyết mỉm cười.

Bà nuôi Tạ Phong lớn, bà hoàn toàn biết thằng bé đang nghĩ gì.

Tạ Phong im lặng.Nếu có bố hắn có thể vớt vát chút nhưng nếu không thì khả năng hẳn chết rất cao.Với mẹ hắn dường như không có hai từ nhân từ.

"Cánh cứng rồi, muốn bay đúng không?" Bà Tuyết hỏi.

"Dạ không ạ", Tạ Phong nhún nhường nói.

Hắn điên cuồng, cố chấp là thật nhưng hẳn dù thế nào vẫn sợ mẹ mình.

Mẹ mang đến cho hắn cảm giác như người bề trên vậy.Nhưng hơn hết, mẹ luôn yêu hắn.Điều này hắn biết.

"Lựa chọn rời đi là lựa chọn của con bé", bà Tuyết nhẹ nhàng nói, "Lựa chọn tìm kiếm là lựa chọn của con.Còn tìm được hay không lại là chuyện khác"

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận