Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Thời gian dường như trôi càng ngày càng nhanh.

Mỗi người trong Mạc gia đều hy vọng đến ngày khai trương.

Ngày ấy dường như sẽ mở ra một tương lai mới, là bước ngoặt trong cuộc đời của bọn họ.

Vải vóc cũng đã được chuẩn bị.

Ngoài vải, Mạc Linh cũng tranh thủ may vài chiếc túi.Cô từng học thiết kế dù là nửa học nửa chơi nhưng cũng biết may vá đôi chút.

Chỉ là vài chiếc túi sẽ không làm khó được cô.

Khánh Vy và Thùy Dương cũng phụ giúp.

Bọn họ làm vài mẫu túi, ví nhỏ xinh xinh coi như là đồ cho khách tham quan.

Ngoài ra, Thùy Dương cũng thêu một ít họa tiết lên vải.

Vải của Mạc gia dệt ra đã có sẵn hoa văn chìm nên thêu thêm họa tiết nổi trông càng đẹp hơn.

Đúng bảy giờ sáng, ông Duy vui mừng mở cửa.

Bây giờ không có tục lệ đốt pháo nữa nên bọn họ không thể đốt.

Thay vì dùng pháo, ông Duy mở loa những bài dân ca cổ xưa với âm lượng vừa phải.

Thắp hương xong, cánh cửa của Mạc Y Phường chính thức được mở ra.

Bây giờ bên trong đã hoàn toàn là bộ dạng khác trước kia.

Cả không gian Mạc Y Phường tràn ngập mùi gỗ với thiết kế cổ xưa khiến người ta bước vào có lỗi giác như đi nhâm thời gian.

Đây cũng chính là hiệu ứng mà ông Duy muốn.

Dù rằng số tiền bỏ ra cũng không nhỏ nhưng rất đáng.

Tiền để trang trí cửa tiệm hoàn toàn lấy từ tiền Mạc Linh cho mượn nên phần vốn vay cũng không bị động vào.

Trên những thanh treo tràn ngập vải dệt.

Đây là thành quả của Khánh Vy và Mạc Linh trong suốt thời gian qua.

Tuy nhiều vải dệt như vậy nhưng cũng không cảm giác bị chen chúc quá nhiều.

Thêm nữa, bọn họ cũng không treo toàn bộ vải dệt lên mà chỉ chọn những mẫu tiêu biểu mà thôi.

Ngoài ra, trên tường còn treo các loại ảnh chụp về Mạc Y Phường cũng những bảng tên chữ từ lâu đời.

Ý của ông Duy là không chỉ biết đây thành cửa hàng mà có thể thành một nơi tham quan cho khách du lịch nữa.

Phía bên trong có đặt một chiếc bàn kiểu quầy bar lớn.

Bên trên đặt những chiếc túi, ví ba đứa mới làm.

Bên dưới có máy tính, máy in.Người trông tiệm sẽ ngồi ở đây.

Trong góc phòng là một chiếc khung cửi dùng để tham quan.

"Không ngờ có ngày tôi được nhìn thấy Mạc Y Phường mở lại", một giọng nói bồi hồi vang lên nơi khung cửa.

Cả năm người bọn họ đều quay lại.

Người đến là một bà lão nhưng trông vẫn rất trẻ trung.

Đi cùng bà lão là một thanh niên trẻ tuổi.

Ông Duy nhìn thấy bà cụ trong lòng dâng lên sự chua xót không thể tả.

Bà Phương là người có giao tình với bồ của ông.

Nhà bà cũng dùng vải của Mạc Y Phương rất nhiều năm.

Vài năm nay, khi Mạc Y Phường đần tàn lụi, ông Duy cũng không có mặt mũi nào đến nhìn bà cả.

"Bác đến sớm vậy", trong úc ông Duy đang bồi hồi, bà Loan đã tiến đến dắt bà cụ ngồi xuống ghế.

Ở gần quầy thu tiền có dặt một bộ bàn ghế nhỏ, gồm hai ghế tựa và ba, bốn ghế đẩu.

Tất cả đều làm bằng gỗ cả.

"Bác Phương", ông Duy bồi hồi khẽ gọi.

Lâu lắm, ông cũng chưa thấy mặt bà.

Bà Phương cùng thế hệ với bố ông, có thể xem như người lớn trong nhà.

"Khánh Vy, mau lấy nước mời bà", bà Loan nói.

Khánh Vy thấy vậy vội vàng chạy ra sau quầy.

Mạc Linh nhìn người đến không có chút ấn tượng nào.

Cô chưa từng gặp người này bao giờ.

Cô cũng chẳng biết nên tiếp đãi như thế nào.

Vì vậy, cô đứng gọn vào trong góc tường.

Mắt bà Phương sáng rõ.

Vừa vào trong tiệm bà đã đưa mắt nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Mạc Linh.

Mạc Linh không rõ tại sao bà lại nhìn mình.

Nhưng cô cảm giác dường như bà đang xuyên qua mình nhìn ai đó.

"Nhà cháu có hai nghệ nhân à?" Bà Phương nhận nước từ tay Khánh Vy rồi hỏi.

Giọng bà không hòa ái, thân thiện mà có chút lạnh lùng, khó gần.

Ông Duy biết giọng bà trời sinh đã thế mà không phải là giận dữ hay tức tối gì.

Cũng vì giọng nói này nên rất nhiều người hiểu lầm bà.

Ngay cả bản thân ông thời gian đầu cũng rất sợ bà.

"Dạ", ông Duy ngồi xuống đáp, "Khánh Vy và Mạc Linh mới thi được chứng nhận thời gian trước.Khánh Vy thì bác biết rồi nó là con gái cháu.Còn Mạc Linh là cháu gái.Con bé là con của chị Mạc Liên"

Ông Duy nói xong ra hiệu cho hai người qua đây chào hỏi.

Hiện giờ, chỉ có bà Phương, ông Duy và bà Loan ngồi mà thôi.

Mọi người còn lại đều đang đứng.

Khánh Vy và Mạc Linh hiểu ý liền đến gân chào hỏi bà Phương.

Đôi mắt bà Phương chăm chú nhìn Mạc Linh không nhận câu chào cũng chẳng nói gì.

Mạc Linh có chút lo lắng.

Cô cảm thấy sợ bà lão này.

Cô cũng lo lắng trước kia mẹ mình đã làm điều gì đó không đúng.

"Mạc Liên sinh ra được một đứa con gái như thế này quả thật là nghịch lý", sau hồi lâu bà Phương lên tiếng.

Mạc Linh vẫn im lặng không nói gì.Ông Duy và bà Loan cũng chẳng biết nói sao.Bà Phương là bạn của bố ông Duy.

Song bà lại chẳng ưa nổi Mạc Liên, đứa con gái đầu của bạn mình.Mạc Liên dường như hội tụ rất nhiều tính xấu.Thứ bà Phương không chấp nhận được nhất là Mạc Liên còn lấy tiền ở trong nhà chạy trốn.Một đứa con gái ngu xuẩn, không có não.

Vì điều này mà Mạc gia ít nhiều bị ảnh hưởng ngay cả Mạc Y Phường cũng thể.Do đó, bà Phương cũng dặn dò con gái mình rất nhiều.

Trước kia, con gái bà và Mạc Liên là bạn với nhau.

Nhưng lúc này, bà nhìn Mạc Linh lại không thấy con bé này giống mẹ mình chút nào.

Nhìn ngoại hình, Mạc Linh có vài phần tương tự Mạc Liên nhưng khí chất của con bé thì khác hẳn.

Thế cho nên bà mới nói là nghịch lý.

Nếu Mạc Linh chỉ cần có chút tính xấu của Mạc Liên bà sẽ đuổi cổ khỏi đây ngay lập tính.

Bà không muốn Mạc gia một lần nữa chứa chấp loại người như Mạc Liên.

Thà để Mạc Linh tự sinh tự diệt bên ngoài bà cũng sẽ kiên quyết phản đối.

"Cháu sợ ta?" Bà Phương hỏi lại.

Mạc Linh nhìn trang phục của bà rồi chẳng biết lấy dũng khí từ đâu nhìn thẳng vào mắt bà nói: "Dạ, cháu sợ"

Bà Phương nghe thể liền bật cười.

Cả cuộc đời bà có lẽ lần đầu tiên được nghe thấy người ta thắng mặt nói với mình câu này.

Bà biết rất nhiều người sợ mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận