Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Ông Duy nghe thế đột nhiên xấu hổ.Thời gian mấy năm gần đây ông không thăm hỏi bà nhiều như trước.Nguyên nhân chính là xấu hổ, không dám đối diện với bà.

Trước kia, khi quá nghèo túng ông cũng không dám đến chỗ bà nhờ vả.Mạc Y Phường ra nông nỗi thế này không phải không có lỗi của ông.

Để vợ con chịu khổ lại càng là trách nhiệm của ông.Do đó, ông Duy vì lòng tự trọng của mình không dám đến nhờ vả.

"Chuyện này bác chỉ nói một lần này thôi.Cháu cũng không phải trẻ con nữa cái gì cần buông được thì phải buông xuống.Con người ấy mà, chỉ cần sống là đủ.Những thứ khác có thể từ từ kiếm.Đừng nghĩ quẩn không đến lúc mạng sống cũng chẳng còn.Khi ấy, cháu có muốn làm gì cũng không có cửa đâu", bà Phương dặn dò.

Như ông bạn của bà đến cuối cùng cũng chẳng thể làm gì nữa.

Còn mạng sống, còn sức khỏe thì không biết trân trọng, lúc nào cũng ủ dột, lo lắng.

Ông bạn này cũng sĩ diện, mãi chẳng thể buông xuống cái lòng tự tôn của đàn ông cho dù bà đã mở lời.

Để cuối cùng, đứng trong tang lễ ông bà chẳng thể nói gì được nữa.

Người cũng đã đi.

Bây giờ bà không muốn ngay cả con cháu của người đó cũng giẫm lên vết xe đổ này.

Còn người thì còn tất cả, không còn người sẽ chẳng còn gì.

"Cháu đã biết", ông Duy nhẹ nhàng đáp lại.

Ông biết bà đang nhớ đến bố mình.

Hai người bọn họ là bạn, quen nhau cũng chẳng phải vài năm.

Nhưng cuối cùng kẻ còn người mất, bạn bè âm dương cách biệt.

"Nếu đã khôi phục lại thì cố gắng mà làm", bà Phương nhắc nhở, "Nếu có gì khó khăn thì cứ đến tìm bà lão này."

"Vâng ạ", ông Duy vừa đáp vừa nâng ấm trà rót thêm vào chén cho bà.

"Hai đứa thành thạo những kỹ thuật dệt nào rồi?" Bà Phương hỏi.

Gia đình bà là khách hàng của Mạc gia cũng ngót nghét gần trăm năm rồi.

Những kỹ thuật dệt của nhà này bà vẫn biết một hai.

"Cháu đang học dệt đôi, dệt đơn thì thành thạo rồi ạ", Khánh Vy trả lời.

"Cháu đang học dệt nổi đến loại thứ hai", Mạc Linh cũng đáp lại.

"Không tồi, hai đứa tiếp tục cố gắng.Tinh hoa của Mạc gia là ở những kỹ thuật dệt phía sau.Dệt đôi hay dệt đơn chỉ là bước bắt đầu mà thôi.Ráng học đến dệt hai mặt, đó mới là thứ làm nên tên tuổi của Mạc gia", bà Phương dặn dò.

"Vâng ạ", cả hai bọn họ đều đồng thanh đáp.

Cái này Mạc Linh cũng đọc được trong sách.

Kỹ thuật dệt hai mặt của Mạc gia rất khó.

Đã thế mỗi loại cũng có cách dệt khác nhau.

Nếu như những kỹ thuật dệt trước, dù khác loại nhưng cùng nhóm thì vẫn dựa trên một kỹ thuật chung.

Thì dệt hai mặt hoàn toàn khác.

Cái chung duy nhất chỉ là dùng những màu chỉ khác nhau đan xen mà thôi.

"Bao giờ dệt được loại mới nhớ gửi đến cho bà già này một tấm", bà Phương dặn dò thêm, "Giá cả bà sẽ trả theo giá thị trường"

"Bác có mỗi mấy tấm vải thôi không cần phải vậy đâu ạ", ông Duy vội vàng ngăn cản.

Ông nào dám lấy tiền của bà cơ chứ.

Hai nhà bọn họ có giao tình nhiều năm.

Bà Phương cũng giúp đỡ gia đình ông không ít.

Nếu bố mà biết chuyện này chắc chắn sẽ đội mồ sống dậy đánh chết ông mất.

"Mấy miếng vải không phải là tiền à? Công sức của bọn nó không đến lượt anh nói chuyện", bà Phương hừ một tiếng mất hứng rồi quay lại nói với người đàn ông đi cạnh, "Đi lấy cho bà mỗi loại một tấm, nhớ phải trả tiền.Không lấy tiền thì đừng nhìn mặt mũi bà già này nữa"

Người đàn ông đi theo quay sang hỏi bọn họ rồi nhanh nhẹn lấy vải treo trên giá xuống.

Ông Duy thấy vậy dở khóc dở cười.

Bà Phương tính tình vẫn như vậy, khi tức giận lên là bất chấp tất cả.

Tính cách này cũng có phần giống bố của ông.

Người càng già thì tính cách lại càng giống trẻ con.

"Hai đứa đi giúp anh đi", ông Duy nói với Khánh Vy và Mạc Linh.

Hai người bọn họ gật đầu nhanh chóng đến sào vải giúp đỡ, tránh cho người kia bị nhầm.

Thùy Dương lúc này đi về phía quây thanh toán.

Con bé học kế toán lại phụ giúp mẹ mình một thời gian dài nên chuyện làm thu ngân rất dễ dàng.

"Hôm nay là ngày khai trương nên được giảm giá hai mươi phần trăm ạ". Thùy Dương vừa nói vừa bắt đầu tính tiền.

Bà Phương ngồi trên ghế hừ lạnh không nói gì.

"Loại một mười tấm, loại hai mười lăm tấm", Khánh Vy đọc đơn để Thùy Dương tính tiền, "Loại 3 một tấm"

Các loại này là kỹ thuật dệt.

Cùng một nhóm như dệt đơn hoặc dệt đôi thì giá tiền bằng nhau.

Từ dệt nổi trở đi giá tiền mỗi loại một khác.

Đây cũng là giá cả mà bọn họ đã thương lượng cũng như tham khảo ÿ kiến những người khác để đặt ra.

"Tổng là ba mươi triệu, giảm hai mươi phần trăm còn 24 triệu", Thùy Dương đưa hóa đơn cho anh chàng rồi nói.

Khánh Vy và Mạc Linh đứng cạnh cho vải vào túi.Vải nhà bọn họ hoàn toàn là dệt bằng sợi tự nhiên.

Giá cả so với vải thông thường đắt hơn nhưng so với các phường dệt khác thì bình thường.

Dệt hoàn toàn là thủ công nên giá sẽ cao hơn.

Thanh niên kia không chớp mắt đưa thẻ cho bọn họ.

Thùy Dương nhanh tay tiếp nhận rôi quẹt vào máy.

May mản là lúc chuẩn bị bọn họ có mua thứ này.

Thanh toán xong, bà Phương dặn dò bọn họ một lát nữa rồi rời đi.

Cả nhà năm người tiễn bà Phương ra xe.

"Bà Phương mở hàng thì anh yên tâm rồi nhé", bà Loan nói với chồng mình.

Ông Duy nhìn theo bóng chiếc xe của bà Phương thở phào.

ban đầu ông rất lo là không ai sẽ đến mua đồ trong tiệm hoặc người đến đầu tiên keo kiệt, thích chiếm lợi.

Do đó, ông cũng từng tính đến việc tìm người để mở cửa hàng cho may mắn.

Nhưng cuối cùng lại thôi.

Thuận theo tự nhiên, khi đó vợ ông nói vậy.

Ông lúc đó cũng chẳng nghĩ đến việc bà Phương sẽ đến.

Ông có báo tin cho bà nhưng ông nghĩ lâu rồi mình không liên lạc bà sẽ giận.

Nhưng không ngờ bà Phương lại trọng tình trọng nghĩa đến vậy.

Thùy Dương đứng cạnh ông bà thì rất vui vẻ.

Con bé tính toán kỹ rồi đơn hàng này bọn họ ít nhất cũng phải lời bảy triệu sau khi đã trừ đi tất cả mọi thứ trong đó có tiền công của hai chị.

Mặc dù số tiền này ít nhưng con bé tin rằng sẽ chẳng mấy chốc Mạc Y Phường có thể phát triển.

Bà Phương đi chưa được bao lâu thì các cụ trong hiệp hội cũng đến.

Những phường dệt khác cũng cử người mang quà đến tặng.

Bà con thân quen hay cư dân trong khu cũng nghe tin ghé thăm.

Giá một miếng vải không quá đắt.

Ngoài vải cũng có các loại túi, ví giá thấp hơn khác.

Không ít người để ủng hộ nên cũng mua một chút.

Dù rằng số lượng người mua không nhiều nhưng trong cửa hàng cũng vơi đi một số vải đáng kể.

Vì không ít phường dệt khác tò mò.

Đến quá trưa, mọi người treo biển tạm nghỉ lên trên lầu ăn trưa rồi nghỉ ngơi.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận