Hôm sau, Mạc Linh dậy sớm.
Năm giờ cô đã dậy rồi.
Đồ đạc của cô không nhiều.
Ngay từ đầu cũng không dọn ra nên Mạc Linh cứ thế cầm đi thôi.
Điều bất ngờ là ông Duy đã dậy.
Ông nhìn cô mỉm cười.
Dưới sàn phòng khách là chiếc khung dệt đã được dỡ ra.
Lúc này, Mạc Linh nghe thấy tiếng động phòng bên.
Khánh Vy và Thùy Dương cũng đã dậy.
Mỗi đứa ôm một thùng giấy.
Mọi người nhìn cô mỉm cười.
Mạc Linh thấy trong lòng xúc động lạ kỳ.
"Cửa tiệm cũng không xa đây lắm.Nhớ cuối tuần về bên này đấy", bà Loan đứng trong bếp nói với ra.
"Vâng ạ", Mạc Linh nghẹn ngào đáp lại.
Đã lâu lắm rồi, cô không cảm nhận được tình yêu thương từ người khác.
Mạc Linh lớn lên trong môi trường mà không một ai quan tâm.
Sự yêu thương đối với cô xa vời lạ thường.
Nhưng bây giờ, cô cũng có người thân, có người yêu thương.
Năm giờ rưỡi, Mạc Linh cùng ông Duy và hai đứa em rời khỏi nhà.
Bà Loan bận mở cửa hàng nên không đi cùng bọn họ.
Vì cửa tiệm gần nên mọi người chọn đi bộ.
Mười phút sau, băng qua một hẻm nhỏ bên hông, bọn họ leo lên cầu thang là đến nơi Mạc Linh sẽ ở.
Mạc Linh hít một hơi thật sâu tra chìa khóa mở cửa.Nơi này tốt hơn cô tưởng rất nhiều.
Một căn hộ nhỏ có một bếp, một phòng khách, nhà vệ sinh và phòng ngủ.Chỗ này cũng có một ban công nhỏ bên hông để phơi đồ.
"Chỗ này tốt đấy", ông Duy đặt khung dệt xuống nói.
Chỗ này so với nơi gia đình ông đang ở quả thật không hề kém cạnh chút nào cả.
Một mình Mạc Linh ở đây sẽ càng thoải mái hơn.
Khánh Vy và Thùy Dương thấy chỗ ở của Mạc Linh cũng yên tâm.
Chỗ này quá tốt so với căn phòng chật hẹp nhà bọn họ.
Mạc Linh mỉm cười không nói gì bảo mọi người ở lại nghỉ một lát nhưng cả ba người đều từ chối.
Ông Duy giúp cô lắp khung dệt xong thì cùng hai đứa con gái rời đi.
"Cuối tuần chị đưa vải dệt về cũng được.Nếu chị không tiện thì để em qua", Thùy Dương cười nói, "Bao giờ hết thoi chỉ, chị cũng bảo em nhé"
Thùy Dương nói xong nhanh chân cùng bố và chị gái rời đi.
Mạc Linh không giữ được người nên chỉ còn cách tiễn bọn họ ra cửa.
Tiên mọi người về, Mạc Linh dọn dẹp một chút rồi xuống cửa tiệm.
Sáu giờ rưỡi, nhân viên chính là chị gái hôm trước đến.
Chị gái nhìn cô mỉm cười nói: "Chào em, chị là Ngọc Tiên.Hôm qua chị có nghe cô Đoan nhắc đến em rồi"
"Em chào chị", Mạc Linh chào hỏi rồi nhanh chóng giúp chị mở cửa.
"Để lát chị đưa chìa khóa cho em", Ngọc Tiên cười nói, "Cửa tiệm chúng ta sáng sáu rưỡi mở cửa, trưa mười một rưỡi nghỉ trưa.Đến hai giờ sẽ bắt đầu làm việc.Giờ đóng cửa là tám giờ tối Mạc Linh vừa nghe vừa ghi nhớ những lời của chị Tiên.
Ngọc Tiên thấy bộ dáng nghiêm túc của Mạc Linh gật đầu hài lòng nói thêm: "Cửa hàng chỉ có em với chị và cô Đoan thôi.Có gì không tiện nói với cô Đoan thì cứ nói với chị"
"Cửa hàng ít người vậy thôi ạ?" Mạc Linh ngạc nhiên hỏi.
Cô cứ nghĩ cửa hàng kiểu này ít cũng phải có ba, bốn nhân viên làm chính.
Đâu ai ngờ là chỉ có mỗi hai người cơ chứ đó còn là đã tính thêm cô vào.
"Cô Đoan không thích nhiều người", chị Tiên mỉm cười nói.
Khi ai hỏi số nhân viên trong cửa hàng cũng đều giật mình.
Chị không ít lần thấy mọi người hỏi lại câu như của Mạc Linh rồi.
"Một mình chị sao kham nổi?" Mạc Linh thắc mắc.
"Công việc cũng bình thường, nhiều thời gian rảnh lắm", chị Tiên nói, "Khách đến về cơ bản đều có hẹn trước.Mọi người cũng biết cách làm việc của cô Đoan nên dễ hơn nhiêu"
Ngọc Tiên nói xong dừng một chút rồi nói thêm: "Cửa hàng cũng chỉ mở đến mười một giờ sáng thứ bảy thôi.Chủ nhật sẽ được nghỉ.Nhân viên ít nên lương ổn lắm.Em không phải lo"
Có thêm một nhân viên mới, chị Tiên cũng chẳng sợ tiền của mình bị trừ.
Vì mọi khi cô Đoan trả chị cũng có bằng đấy.
Tháng này cũng vẫn vậy.
Cô Đoan mở lời trước rồi.
Hơn nữa, có thêm người, chị cũng đỡ vất hơn.
"Buổi sáng chúng ta mở cửa sớm như vậy là để kiểm kê", chị Tiên nói xong dẫn Mạc Linh vào trong.
Phía trong góc cuối cửa hàng có cầu thang dẫn lên phía trên.
Bây giờ cô mới biết phòng bên cạnh phòng mình để làm gì.
Phòng Mạc Linh ở diện tích cũng không lớn nên chắc chắn không phải phòng lớn nhất.
"Em ở phòng bên cạnh phải không?" Chị Tiên vừa hỏi vừa bật đèn.
Đèn phòng sáng lên, trên đây la liệt các loại vải và phụ kiện.
Kho này cũng rất lớn.
Chị Tiên thấy cô sững người mỉm cười.
Lần đầu tiên vào đây chị cũng như vậy.
"Mỗi sáng chúng ta sẽ lên đây lãy các loại vải và phụ kiện cần thiết xuống đồng thời kiểm kê kho xem thiếu gì để báo với công ty", chị Tiên hướng dẫn, "Những thứ này thường là những thứ cô Đoan cần hoặc khách hàng sẽ thích.Mỗi ngày, cô Đoan sẽ gửi danh sách đồ cần cho chúng ta.Còn khách hàng, em xem danh sách, phục vụ bọn họ nhiều sẽ biết tính cách của họ"
Nói xong, chị Tiên nhanh chóng bảo Mạc Linh lấy đồ xuống.
Lãy đủ đồ, bọn họ cho vào thang máy chuyên chở xuống dưới.
Không nói phụ kiện riêng vải mang xuống đã rất nặng rồi.
Mặc dù không phải câm cả cuộn xuống nhưng nhiều như thể cũng rất tốn công.
Hai người bọn họ rời khỏi kho, xuống bên dưới.
Ngọc Tiên tiếp tục hướng dẫn: "Tùy từng loại vải để sắp xếp.Những thứ cô Đoan cần thì sẽ mang vào phòng.Vải còn lại sẽ được treo lên.Còn phụ kiện được để vào những khay riêng.Ngoài việc kiểm kê, buổi sáng còn phải dọn dẹp cửa hàng, là qua một số áo sơ mi treo trên giá.Đồ khách lấy hôm nay cũng phải là lượt lại cẩn thận.Mà em biết là chứ?"
"Em có biết một chút", Mạc Linh nói.
Khi học thiết kế, cô cũng có học thứ này nhưng không thực hành quá nhiều nên không rõ lắm.
"Lại đây để chị dạy em", Ngọc Tiên niềm nở nói.
Mạc Linh càng nhanh biết, chị càng đỡ việc.
Mạc Linh nghe vậy nhanh chóng tiến đến học hỏi.
Sáu giờ rưỡi mở cửa tiệm nhưng bọn họ mất đến ba tiếng để chuẩn bị.
Những chiếc áo sơ mi trong cửa tiệm luôn luôn phải đảm bảo sạch sẽ, ngay ngắn.
Nếu có khách thử mà không mua, tối hôm đó bọn họ sẽ phải mang đến tiệm giặt là luôn dù chỉ là một chiếc.
Áo vest cũng phải đảm bảo treo ngay ngắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!