Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Mười giờ sáng, hội chợ truyền thống tại thành phố P tấp nập người ra vào.

Người dân ở đây rất quen cũng như đón chờ hội chợ diễn ra.

Thành phố P có rất nhiều nghề truyền thống nhưng bình thường dân địa phương không có cơ hội đi hết.

Vì vậy, mọi người đều coi đây là cơ hội để ngắm nghía hết một lượt những phường nghề truyền thống.

Ngoài ra, mua sắm trong hội chợ cũng có thêm những ưu đãi nhất định về giá tiên hay những quà tặng kèm theo.

vì vậy, mọi người đều rất hào hứng.

Trái với sự vui vẻ trên gương mặt của mọi người xung quanh, Tạ Phong đang không hiểu tại sao hắn lại ở đây lúc này.

Hắn cũng chẳng hiểu hội chợ này có gì hay ho mà mẹ hắn bắt buộc phải đến cho bằng được.

Hai ngày trước, Tạ Phong dưới sự cưỡng ép của mẹ mình đã phải tới thành phố này.

Toàn bộ nhân viên dưới tay hắn cũng đi theo.Hắn cứ ngỡ đến đây mẹ hắn sẽ đi luôn.

Nhưng không ngờ, bà còn định ở lại vài ngày.

"Đi dạo với mẹ anh chán thế à?" Bà Tuyết lạnh lùng hỏi.

Tạ Phong im lặng.

Hắn biết mẹ có rất nhiều cách có thể khiến hắn khó chịu.

Cách tốt nhất trước mặt bà là nên im lặng và chịu trận.

Bà Tuyết không thấy con trai mình trả lời thì cũng chẳng mấy bất ngờ.

Tính tình tạ Phong vốn là vậy.Thằng bé lạnh lùng thậm chí có chút cực đoan.Nhưng người làm mẹ như bà nói nó vẫn nghe là được.

"Chúng ta qua mấy gian hàng dệt đi", bà Tuyết nói,'Đồ gỗ mẹ gửi ảnh cho bố con.bao giờ bố con đến thì tự liên hệ chọn sau"

Bố mẹ Tạ Phong có chung một niềm yêu thích với các loại đồ thủ công truyền thống.

Mẹ hắn là một doanh nhân thành đạt, một người phụ nữ lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng lại thích mấy đồ dệt vải hay lưu niệm.

Bà thậm chí cũng rất yêu thích những đồ đáng yêu, dễ thương.

Hắn hoàn toàn không thấy liên quan chút nào.

Trong khi ấy, bố hắn lại có niềm yêu thích vô bờ bến với súng và đồ gõ.

Súng thì thôi đi.

Ông từng ở trong quân đội thích vũ khí lạnh cũng chẳng phải điều gì khó giải thích.Nhưng còn đồ gỗ thì sao? Chẳng liên quan chút nào cả.

Dù nghĩ như vậy, Tạ Phong vẫn đi theo mẹ mình.Trong đầu hắn lúc này lại nghĩ đến Mạc Linh.

Mạc Linh mất tích cũng được một, hai tháng rồi.Hắn không có một chút tin tức nào về cô cả.

Mạc Linh tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.

Có lẽ, cô cũng trọng sinh nên mới làm vậy.

Mạc Linh rời đi, bỏ lại quá khứ của mình, bỏ lại tất cả để làm lại cuộc đời.

Nhưng hắn không muốn cô cứ thế biển mất khỏi tầm mắt mình.

Một đời, hắn đã đợi cô cả một đời.

Đời này, hắn sẽ không dễ dàng buông tay đến vậy.

"Chúng ta lại kia xem", bà Tuyết vừa nói vừa đi về hướng đó.

Tạ Phong không phản đối. hắn như vệ sĩ bảo vệ đi theo mẹ hắn mà thôi.

Bà Tuyết cũng chẳng mất hứng tẹo nào.

Mỗi lần cùng bà đi dạo phố, bố con nhà này đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng, người lạ chớ có tới gần như thế.

Bà cũng nhiều lần tranh luận với chồng mình về điều này. nhưng Tạ gia, bẩm sinh là vậy.

Bọn họ rất ít khi cười.

Bà cũng không thể trách hai người bọn họ vì chuyện này.

Bà Tuyết và Tạ Phong chen vào trong đám đông, đứng trước một quây hàng dệt xa lạ.

Trong quầy, bày rất nhiều loại vải dệt khác nhau.

Ông chủ đang mỉm cười trò chuyện cùng khách hàng bên cạnh.

"Cô cần cháu giúp gì không ạ?"

Thấy bà Tuyết đứng xem, một cô gái cỡ ngoài hai mươi bước ra mỉm cười chào hỏi.

"Nhà cháu mới làm vải dệt à? Sao bình thường cô không biết thành phố P có hàng này?"

Bà Tuyết hỏi.

Giọng nói lạnh lùng của bà không khiến cô gái trước mặt ngại ngùng chút nào.

Cô gái ấy đáp lại: "Nhà cháu ở thành phố P nhiều năm rồi ạ.Thời gian trước nhà cháu có chút vấn đề nên cửa hàng phải tạm đóng cửa.Năm nay mới mở lại nên chắc cô không nghe thấy.Nhà cháu là Mạc Y Phường"

Nghe đến họ Mạc, Tạ Phong có chút sững sờ.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì mẹ của Mạc Linh cũng là họ Mạc, Mạc Liên.

Trong lòng hắn thoáng nảy lên nghi ngờ không tên.

Liệu có phải Mạc Linh đến thành phố này hay không? Cô cũng đang ở đây? Nhưng ngay sau đó, trong đầu hắn lại có ý kiến phản bác.

Mạc Linh không thể đến đây được.

Xem ra, hắn chỉ là nghĩ quấn mà thôi.

Trên thế giới này thiếu gì chuyện trùng họ cơ chứ.

Bà Liên chưa bao giờ rời khỏi thành phố S.

Hắn cũng không nghe nói đến chuyện Mạc Linh có họ hàng gì cả.

Bà Liên cũng hoàn toàn không biết dệt gì.

"Mạc Y Phường?"

Bà Tuyết nghi ngờ hỏi lại.

"Dạ, cô hỏi Mạc gia ở ngõ Quỳnh là biết", Thùy Dương mỉm cười trả lời"Chắc cô là người nơi khác đến.

Ngõ Quỳnh ở thành phố này cũng rất nổi danh"

"Cô không định cư ở đây", bà Tuyết cười đáp lại, "Cháu giới thiệu vải dệt cho cô được không?"

"Dạ, mời cô và anh vào trong", Thùy Dương vừa nói vừa dẫn họ đến sào vải bên trong, "Hiện giờ nhà cháu có bốn kiểu vải dệt chính là dệt đơn, dệt đôi, dệt nối và dệt chìm.Kiểu dệt đơn có mười loại, dệt đôi mười lăm loại, dệt nổi bảy loại và dệt chìm hai loại"

"Mấy cái này có sự khác biệt gì à?" Bà Tuyết hỏi.

Thùy Dương đứng bên cạnh tận tình trả lời.

Còn Tạ Phong nhàm chán nhìn xung quanh.

Những tấm vải dệt này không phải không đẹp, trái lại rất đặc sắc.

Nhưng chẳng qua không phải sở thích của hắn mà thôi.

Hơn nữa, hắn cũng không thích không gian ồn ào, âm ï như thế này.

Những âm thanh bên ngoài quá nhiều khiến tai hẳn khó chịu.

Hắn đứng ngay cạnh mẹ mà đôi khi cô gái đối diện nói gì hắn cũng không quá hiểu.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô gái kia reo vang.

Cô gái ấy xin phép đến bên cạnh khung dệt nói chuyện.

Trong thoáng chốc, hắn dường như nghe thấy cô gái kia gọi chị Linh.

Hắn giật mình nhưng rồi lại lắc đầu phủ nhận.

Hắn nhớ Mạc Linh đến điên cuồng rồi thì phải.

Bà Tuyết không dừng lại ở gian hàng này lâu.

Bà mua vài miếng vải, trả tiền rồi rời đi.

Lúc Tạ Phong và mẹ hắn lách qua đám đông ra ngoài thì Mạc Linh trở lại.

Cô chen vào đám đông rồi vào trong gian hàng.

Tạ Phong như có cảm ứng quay lại nhưng thứ hắn nhìn thấy chỉ là vô số những cái đầu đang di chuyển.

Tạ Phong lắc đầu, nhanh chóng theo chân mẹ mình hòa vào đám đông.

Mạc Linh trở lại với một túi đồ trên tay.

Cô đưa cho Thùy Dương rồi hỏi: "Nãy giờ bán được nhiều chưa?"

"Tình hình cũng khả quan ạ, khéo khi lại thiếu vải ấy chứ", Thùy Dương nhận lấy túi đồ trên tay Mạc Linh rôi trêu chọc.

"Thiếu vải thì chúng ta dệt ngay tại chỗ là được", Mạc Linh cũng hùa theo.

Thùy Dương cười cười không nói gì rồi quay lại công việc của mình.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận