Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

"Mạc Linh ngu ngốc nhảy vào cái bẫy được sắp đặt.Đón chờ cô ta là lửa giận không thể dập tắt của Hoàng Quân và bố mình"- Mạc Linh vui sướng đọc những bình luận chửi rủa suốt một đêm.

Đến gần sáng, do quá mệt mỏi, cô mới tiếc nuối tắt Ipad để nằm xuống nghỉ ngơi.

Với tình hình này, Nguyệt Hạ sẽ phải chịu quả đẳng.

Ai bảo cô ta không biết điều cơ chứ.

Với nụ cười trên môi, Mạc Linh chìm vào giấc ngủ.

Nhưng những cơn ác mộng lại xuất hiện một lần nữa.

Những hình ảnh nối tiếp nhau xuất hiện.

Mạc Linh cảm giác cả cơ thể mình đều chịu đau nhức kinh khủng.

Trái tim cô thậm chí nhói lên từng hồi.

Trước mắt cô là một khoảng không vô định.

Bên tai nghe như tiếng nước chảy mà cô chẳng rõ nữa.

Những hình ảnh lại thay đổi.

Lần này, chúng như một cuộn phim hiện lên trước mặt cô.

Nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.

Mỗi hình chỉ xuất hiện chừng vài chục giây trước mắt cô rồi biến mất.

Đêm đen lại như con quái vật nuốt chửng cô.

Mơ nhiều là vậy, thấy nhiều là thế nhưng chẳng lần nào Mạc Linh nhớ được chúng khi tỉnh dậy.Mỗi lần thức giấc cô chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cơ thể lại như vừa bị xe cán qua.

Lần này cũng vậy.

Nhưng lần này, Mạc Linh mệt mỏi hơn.

Cô bị đánh thức bởi tiếng quát tháo giận dữ trong khi đầu tựa như muốn nứt ra.

"Mạc Linh", tiếng một người đàn ông tức giận vang lên.

Mạc Linh cáu kỉnh mở mắt nói: "Gọi gì mà gọi, mới sáng ra đã làm ầm lên"

Nói xong, cô dụi dụi mắt rồi ngồi dậy.

Trước mặt cô là Hoàng Quân đang nổi bão.

Nhưng Mạc Linh không ý thức được tình hình của mình lúc này.

Cô dường như không còn cảm thấy đau đầu nữa, ngạc nhiên vui mừng hỏi: "Anh đến thăm em à? Em không biết lại tưởng người nào làm ầm lên.Em không có nói anh"

Hoàng Quân không để ý ném thẳng một xấp giấy vào mặt cô nói: "Cô làm gì chẳng nhẽ bản thân còn không biết?"

Những tờ giấy mới với lực ném mạnh vô tình tạo nên vài vết xước trên mặt cô.

Da Mạc Linh vốn mỏng, chỉ cần chút va đập mạnh là có thể tạo thành vết thương rồi, huống chỉ là lần này.Nhưng cô cũng chẳng bận tâm đến những vết xước mắt trên gương mặt mình vội vã hỏi: "Mấy ngày nay em đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện mà anh.Em không làm gì cả"

"Cô còn dám chối?"

Đôi mắt Hoàng Quân tràn đầy tơ máu nhìn chăm chăm cô.

Mạc Linh có chút chột dạ nhưng càng nhiều hơn là sự hốt hoảng.

Cô vội vã đứng dậy, níu lấy tay Hoàng Quân bao biện: "Em không làm gì cả.Những tin tức trên mạng không phải em đăng.Dù em muốn hại Nguyệt Hạ nhưng cũng không muốn ảnh hưởng đến anh.Hơn nữa, chẳng phải cô ta định chen chân vào gia đình chúng ta hay sao? Cô ta chính là ngựa quen đường cũ.Đúng vậy, chính là như thể"

Hoàng Quân mất kiên nhẫn, gạt tay cô ra.

Anh nhìn chằm chằm cô.

Mạc Linh muốn tiếp tục bao biện cho mình nhưng dưới ánh mắt của anh chẳng thể nói lên lời.

Hoàng Quân cứ thế nhìn cô.

Mạc Linh chật vật, gian nan nuốt nước bọt nói: "Nguyệt Hạ có ngày hôm nay là cô ta tự làm tự chịu.Là cô ta muốn cướp chồng người khác, không liên quan gì đến em cả.Cô ta đáng bị như thế.Ai bảo cô ta muốn làm người thứ ba, chen chân vào gia đình người khác"

Hoàng Quân nghe vậy đột nhiên đưa tay bóp cố Mạc Linh.

Anh đẩy cô dựa vào tường, tàn nhẫn nhìn cô.

Mạc Linh khó thở, níu lấy tay anh.

Cô trừng mắt nhìn anh không tin được.

Hoàng Quân nhìn cô khó thở, giãy dụa muốn anh bỏ tay, tàn nhân bóp càng mạnh.

Đến lúc Mạc Linh tưởng chừng sắp tắt thở thì anh buông tay.

Cô ngã xuống, hô hấp càng nhanh khiến không khí tràn đầy trong phổi.

"Mạc Linh, nếu cô động vào Nguyệt Hạ một lần nữa thì đừng trách tôi.

Trước kia tôi đã quá nhân từ với cô rồi", Hoàng Quân từ trên cao nhìn xuống cô lạnh lùng nói rồi ra khỏi phòng.

Mạc Linh mắt đầy nước, ngẩng lên nhìn những bước chân xa dần của anh cười chua chát.

Sự tuyệt vọng, điên cuồng xâm chiếm suy nghĩ của cô.

Cô sảy thai, anh không một lần đến thăm.

Vậy mà vì Nguyệt Hạ, anh lại đến đây, cảnh cáo cô.

Nghĩ vậy, sự hận thù trong lòng cô càng trỗi dậy.

Tại sao những thứ tốt đẹp nhất đều không thuộc về cô? Hoàng Quân đi khỏi không bao lâu.

Một vị khách không ngờ khác lại đến bệnh viện, bố của cô, Trần Minh Sơn.

Người bổ chưa bao giờ quan tâm đến cô nhưng lại hết lòng với một đứa con riêng khác.

Thấy ông hùng hổ bước vào, lòng Mạc Linh nguội lạnh.

Ông Sơn chưa nói gì, tiến đến giường bệnh tát cô một cái thật mạnh, Mạc Linh không trốn tránh.

Không để ông nói gì, cô đã gào lên: "Bố đánh con? Vì đứa con hoan kia bố đánh con? Bố làm như thế có xứng đáng hay không? Bố làm như thế có thấy có lỗi với mẹ con hay không?"

"Mày câm miệng cho tao", ông Sơn quát, "Mày là loại con gái không ra gì còn dám trách tao.

Nguyệt Hạ là em gái ruột của mày đấy.

Có đứa chị gái nào đối xử với em gái như mày không? Mày không giúp đỡ nó thì thôi sao lại còn cản đường nó?"

"Em gái? Bố thấy đứa em gái nào cướp chồng chị gái hay không? Bố thấy đứa em gái nào trơ trẽn như nó? Bố thử nói xem", Mạc Linh không yếu thế phản bác.

Cái giá cô phải trả là một cái tát vô cùng mạnh khác.

Khóe môi cô đã bật máu từ bao giờ.

Mạc Linh lấy tay lau khóe miệng, bật cười.

"Mày là đứa đã chia cách hai đứa nó.

Còn trách tao? Lấy nó rồi cũng không giữ được chồng còn trách tao? Nếu không có Nguyệt Hạ sẽ có những đứa con gái khác mà thôi", ông Sơn tức giận nói.

"Cái gì mà không có Nguyệt Hạ thì sẽ có đứa con gái khác? Nhưng nó chẳng phải là em gái con sao?"Mạc Linh trong giây phút này lại vô cùng hợp tình hợp lý nói "Còn đám cưới chẳng phải cũng có một tay bố thúc đẩy.Bố muốn dựa dẫm vào nhà họ Hoàng.Đừng đổ hết tội lên đầu con.Không có Nguyệt Hạ thì có đứa con gái khác? Cũng mệt cho bố còn nói ra câu này.Nó chẳng qua cùng một hạng người giống như mẹ nó thôi, chỉ biết bò lên giường đàn ông đã có vợ"Ông Sơn tức giận nhìn cô chằm chằm định vung tay tát nhưng bị Mạc Linh tránh được.

Ông lớn tiếng: "Mày an phận cho tao.Nếu mày còn làm chuyện gì nữa đừng trách tao không nể tình mẹ mày"

"Những năm qua bố từng nể mặt mẹ sao?"

Mạc Linh trừng mắt hỏi "Nể mặt mẹ mà khiến con bị hai mẹ con nhà kia chèn ép như thế sao? Bố xứng đáng nhắc đến mẹ sao? Bố không xứng?!"

Cô gào lên trong tuyệt vọng.

Người yêu thương cô duy nhất trong căn nhà này đã mất từ lâu rồi.

Người quan tâm cô duy nhất đã chẳng còn.

Cô vẫn còn người thân nhưng người thân ấy có như không.

Bố cô không xứng đáng với tình yêu của mẹ, không xứng đáng để cô tôn trọng.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận