Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

"À, em bảo thằng Phong đến thăm bà trẻ chưa?"

Ông Nguyên cọ nhẹ trên vai vợ mình rồi buông ra.

Nhà họ Tạ cũng không có đông anh chị em, tính cả bố ông thì cũng chỉ có ba người con.

Bố ông là con cả, định cư trong nước, ở thành phố S.

Bố ông sinh được ba người con.

Ngoại trừ ông, hai đứa sau đều di cư ra nước ngoài.

Nhà chú hai của ông cũng di cư từ lâu rồi.

Còn cô định cư ở thành phố P.

Năm đó, cô không gả ra ngoài mà tìm người ở rể.

Chồng cô cũng là người hiền lành, nhà nghèo tự mình cố gắng nên không để ý chuyện này.

Cuối cùng, mấy đứa con của cô đều mang họ Tạ hết.

"Anh không nhắc em quên đấy", bà Tuyết thở dài nói.

Già rồi, trí nhớ cũng giảm sút.

Có nhiều chuyện nếu chồng không nhắc, bà cũng quên khuấy luôn "Không trách em, em lo lắng cho thằng Phong nhiều quá", ông Nguyên mỉm cười nói, "Cô cũng hay di chuyển nhiều.Gần đây, cô mới về lại thành phố P thôi.Hôm trước anh nghe nói hàng dệt lâu năm mà bố mẹ quen dùng mở lại rồi.Đấy cũng là lý do tại sao cô trở lại"

"Thành phố  P càng ngày càng nhiều hàng dệt.Hôm trước em có đi xem cùng thằng Phong", bà Tuyết nhắc lại, "Mà em không nhầm thì hàng kia là Mạc Y Phường đúng không anh?"

"Đúng rồi", ông Nguyên lúc này đi đến ghế sofa ngồi xuống rồi trả lời, "Em biết chuyện gì à?"

"Mạc Linh chính là truyền nhân của Mạc Y Phường", bà Tuyết cười nói, "Con bé cũng có công lớn khôi phục Mạc Y Phường."

"Không phải trùng hợp thế chứ?"

Ông Nguyên ngạc nhiên hỏi.

Mấy chuyện trong nhà này ông không quan tâm quá nhiều.

Những chuyện này bình thường đều do phụ nữ của Tạ gia làm thôi.

Không phải là ông khinh thường gì song chuyện này trở thành truyền thống rồi.

Trước kia, Tạ gia định cư ở thành phố P.

Sau đó, bố ông mới sang thành phố S.

Còn cô ở lại cùng ông bà của ông.

Ông Nguyên ngay từ khi sinh ra đã ở thành phố S.

Nên nhiều chuyện ông cũng không quá rõ ràng.

Đi một vòng lớn như vậy hóa ra lại gặp người quen à? "Thành phố P chỉ có một Mạc Y Phường thôi", bà Tuyết cười nói, "Để em gọi điện cho cô."

Bà nói xong vui vẻ ra khỏi phòng.

Ông Nguyên cười lắc đầu.

Những người phụ nữ của Tạ gia hình như đều có chung một đặc điểm là bề ngoài lạnh lùng thì phải.

Cô, vợ rồi cả em họ của ông đều thế.

Nhưng ông Nguyên biết bọn họ trước mặt một nửa của mình đều rất dịu dàng.

Ông từng thấy cách cô và chú ở với nhau rồi, rất ấm áp.

bên kia bà Tuyết đang ra vườn gọi điện cho cô.

Bình thường, bà cũng liên hệ với cô rất nhiều, chỉ là ít có dịp đến thăm thôi.

"Cô ạ", bà Tuyết cất tiếng.

"Có việc gì mà gọi cho cô vậy?"

Bà Phương bên kia hỏi.

Bà Phương họ Tạ, chính là cô trong miệng Ánh Tuyết.

"Con hỏi thăm sức khỏe cô", bà Tuyết đáp lại.

Giọng nói của bà có vẻ lạnh lùng khiến cho người khó lòng tin tưởng.

Nhưng bà Phương cũng biết tính đứa cháu dâu này.

Nhiều lần, bà cùng đứa cháu dâu này ra ngoài, mọi người thậm chí còn đồn là mẹ con với nhau.

"Cô vẫn khỏe.Bên kia bố cháu khỏe chứ?"

Bà Phương lại hỏi.

Quan hệ của bà và hai anh trai đều rất tốt.

Mỗi năm, bọn họ thường gặp nhau vài lần.

Nhưng quan hệ của mấy đứa con lại có phần xa cách.

Đơn giản vì bọn nó ít liên hệ, nay đây mai đó, đứa nào cũng giống đứa nào đi riết.

"Bố con vẫn khỏe", bà Tuyết đáp lại, "Tháng trước con có qua thành phố P nhưng không biết cô về nên không qua chào hỏi được.Bây giờ thằng Phong đang ở bên đó.Mấy ngày nữa con qua sẽ rủ nó đi cùng luôn"

"Thằng Phong cũng ở bên này à?"

Bà Phương bất ngờ "Thằng bé về có chuyện gì thế? Cô tưởng nó vẫn ở thành phố N"

"Nó về theo đuổi người ta đấy cô", bà Tuyết không giấu diếm nói, "Người này chắc cô biết, là Mạc Linh của Mạc Y Phường"

"Là Mạc Linh sao?"

Bà Phương hỏi lại "Cũng thật có duyên.Con bé ấy đang học việc ở cửa hàng Dr & .Jess Veste của Hồng Đoan."

"Hôm trước con đến không gặp em nó", bà Tuyết trả lời.

Hai người nói chuyện với nhau thêm một lát thì tắt máy.

bà Phương bên kia cảm thán thế giới này thật nhỏ.

Đi một vòng lớn lại toàn gặp những người quen biết.

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

Hồng Đoan bước ra vườn thấy mẹ mình ngồi đó cầm điện thoại trên tay liền hỏi.Mẹ của bà rất hiếm khi ngẩn người như vậy.

"Chẳng phải con luôn muốn biết chàng trai bên cạnh Mạc Linh là ai sao? Đó là cháu trai con", bà Phương nhàn nhạt nói một câu không đầu không đuôi.

Cả bà và con gái đều đã đọc thông tin điều tra vê Mạc Linh.

Nhưng bọn họ không thể nào tìm thấy tin tức về cậu trai kia.

Hai người bọn họ điều tra chỉ để yên tâm mà thôi.

Mạc Y Phường là tâm huyết của người bạn kia.

Bà Phương không muốn hủy hoại.

Còn Hồng Đoan đơn giản không muốn con gái của bạn mình đi vào vết xe đổ mà thôi.

"Là cháu trai bên nhà bác cả ạ", Hồng Đoan hỏi.

Bác hai của bà di dân ra nước ngoài rồi.

Bọn họ làm kinh doanh không khó để điều tra.

Chỉ có duy nhất nhà bác cả, sản xuất vũ khí cho quốc gia nên danh tính, thông tin đêu bảo mật.

Nghê này ban đầu bác cả làm sau đó truyền cho con trai cả và hiện giờ đang là đứa cháu trai tiếp quản.

Những đứa cháu trai khác thì tiến vào giới chính trị hoặc thương mại.

"Là Tạ Phong, con sẽ gặp sớm thôi", bà Phương nói câu đó xong rồi đi vào trong.

Hồng Đoan cũng quá quen thuộc với cách nói chuyện của mẹ mình rồi.Bà sẽ không nói tất cả, chỉ nói những điều cần nói, những điều quan trọng.Còn những thứ còn lại bà phải tự đi tìm hiểu.Nhưng hiện giờ, bà cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì.Chắc chắn bà sẽ sớm biết thôi.

Nhưng vấn đề bây giờ là bà không biết có nên nói với cậu của Mạc Linh không? Ông ấy gửi cháu sang chỗ bà hiện giờ lại bị cháu trai bà bắt cóc mất không biết sẽ cảm thấy thế nào nữa.

Mà thôi chuyện này bà chắc cũng chẳng cần quan tâm làm gì.

Chuyện gì đến thì sẽ đến.

Mạc Linh và Tạ Phong hoàn toàn không hay biết gì.

Mạc Linh ngủ một giấc sâu đến hơn hai giờ mới tỉnh.Khi cô tỉnh dậy, Tạ Phong vẫn ở đây.

Hắn không biết từ lúc nào đã chui vào chăn rồi, ôm chặt Mạc Linh.Cô muốn di chuyển một chút cũng khó.

Mạc Linh hơi dịch người rồi lại nằm im.Cô đã rất lâu rồi không nhìn Tạ Phong ở khoảng cách gân.

Lần cuối cùng cô gặp người này hình như cũng rất lâu rồi.

Người này vẫn như thế, mũi cao, lông mày rậm rạp.

Nếu không mở mắt sẽ chỉ thấy sự góc cạnh.

Còn nếu hắn mở mắt sẽ thấy nhiều hơn sự lạnh lùng.

"Em ngắm đủ chưa?"

Đúng lúc này Tạ Phong lên tiếng.

Mạc Linh chột dạ nhắm mắt lại.

Tạ Phong cười khẽ, hôn nhẹ lên tóc cô rồi ngồi dậy.

Mạc Linh lúc này mới từ từ mở mắt nhìn theo bóng hắn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận