Tạ Phong nghe Duy Thiện nói cảm giác giống như một câu chuyện cười vậy.Nguyệt Hạ quả thật là biết diễn trò.Lỗi do mình mà cũng đẩy được cho người khác.Cô ta không giành giải nữ diễn viên xuất sắc thật là có lỗi.
"Vậy hai người kia có hành động gì không?" Tạ Phong hỏi.
Hắn lúc này rất sợ Hoàng Quân và ông Sơn có thể tìm đến thành phố P.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại bọn họ chắc chẳng bao giờ nghĩ được Mạc Linh sẽ ở đây.
Hai người bọn họ đều không biết gì bà Liên, mẹ của Mạc Linh nên chắc chắn sẽ không đoán được.
Hắn nghĩ hai người này sẽ đoán Mạc Linh còn ở thành phố S.
"Bọn họ đang ra sức lùng sục thành phố S", Duy Thiện cười vui vẻ nói.
từ ngày tìm được chị dâu, sếp bọn họ dễ tính hơn hẳn.Cậu thề nếu là trước đây sếp kiểu gì cũng sẽ cáu bẳn, điên tiết thậm chí là mắng chửi lũ người kia.
"Tìm vài người đóng giả Mạc Linh cho bọn họ càng loạn càng tốt", Tạ Phong dặn dò, "Tìm cách lấy được tờ khám thai của Nguyệt hạ, Một ngày đẹp trời nào đó, Hoàng Quân sẽ nhận được món quà này."
Trong lúc ấy ở thành phố S, Nguyệt Hạ đang nằm ở viện với trạng thái buồn chán.
Cô cứ nghĩ lấy được Hoàng Quân, khiến Mạc Linh chịu khổ thì bản thân sẽ hạnh phúc.Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.
Mạc Linh bị bắt vào bệnh viện tâm thần, Nguyệt Hạ rất sung sướng.
Đây là cái giá phải trả khi Mạc Linh muốn cướp người của cô.
Khi cô và Hoàng Quân kết hôn, Nguyệt Hạ cũng rất sung sướng.
Cô chính thức bước vào nhà họ Hoàng, sẽ không ai có thể khinh thường cô nữa.
Nhưng không lâu sau, Mạc Linh trốn viện.Mạc Linh mất tích khiến Nguyệt Hạ không yên lòng.
Chỉ khi Mạc Linh bị đẩy xuống tầng dưới cùng của xã hội, không có cách nào phản kháng Nguyệt Hạ mới yên tâm được.
Nhưng giờ Mạc Linh không rõ tung tích khiến cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đã chệch ra khỏi đường ray.
Không chỉ vậy, mẹ chồng cô cũng liên tục thúc giục chuyện có con.
Bà Nga lúc nào cũng treo bên miệng chuyện này khiến Nguyệt Hạ cảm thấy chán ghét.
Cô đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp.
Nếu giờ tạm lui giới để sinh con, khi Nguyệt Hạ trở lại sẽ chẳng ai nhớ cô là ai.
Mà tệ hơn thế là nếu sinh con, Nguyệt Hạ chưa chắc có thể quay lại giới được.
Cô nói chuyện này với Hoàng Quân.Nhưng không hiểu anh ta làm sao lại nhất nhất một mực nghe lời mẹ mình.
Trước kia, cô nói gì Hoàng Quân đều làm theo.Nhưng hiện giờ ngoài việc giả vờ yếu ớt, đáng thương để điều khiển anh ta, Nguyệt Hạ cũng chẳng còn cách nào.
"Bà cô của tôi ơi, em lại có chuyện gì", chị Phương nhìn vẻ mặt của Nguyệt Hạ vội vàng đóng cửa vào.
Chị càng làm việc với Nguyệt Hạ lâu càng biết người này chẳng tốt đẹp gì cả.Tất cả vẻ ngoài của cô chỉ là lừa dối mà thôi.
Nếu để khán giả hoặc nhà họ Hoàng biết con người thật của Nguyệt Hạ, bọn họ sẽ mất tất cả.
"Mẹ chồng em có đến không?" Nguyệt Hạ chán nản nói.
Từ ngày cô vào viện, mẹ chồng lúc nào cũng mang đồ đến khiến cô ăn ngán đến tận cổ.lúc nào cũng là canh gà, canh cá các thứ.
Nguyệt Hạ không thể không ăn.
Nhưng ăn mấy thứ đó vừa ngán vừa béo mà đổ đi lại không xong.Bà Nga lúc nào cũng kè kè bên cạnh cho đến khi cô uống hết.
"Không, mẹ em gửi đồ cho chị.Hôm nay bà ấy bận đi với mấy bà bạn rồi", chị Phương nói, "Lát em nhớ gọi điện cho bà."
"Biết rồi", Nguyệt Hạ cáu kỉnh, "Chị có mua đồ cho em không đấy? Em ngán đống đồ mỡ màng kia lắm rồi"
Chị Phương hiểu ý nhanh chóng xếp đồ ăn ra trước khi bà cô này tức giận.Đồ ăn mà Nguyệt Hạ nhờ quản lý của mình mua là đồ Hàn, cay, nóng, ngon.
Nguyệt Hạ thích ăn đồ Hàn song có bà Nga ở đây cô không dám.
"Bên bố em có tin tức gì không chị?" Nguyệt Hạ hỏi.
"Không có tin tức gì cả.Mạc Linh như kiểu bốc hơi luôn rồi.Hay cô ta đi đến nơi khác rồi?" Chị Phương hỏi.
Chị không hiểu sao Nguyệt Hạ lại để tâm đến Mạc Linh như vậy.
Trước kia, Mạc Linh là vật cản đường của Nguyệt Hạ chị có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ Mạc Linh đã không còn thứ gì căn bản không thể tạo thành uy hiếp với Nguyệt Hạ được.
"Chị không hiểu", Nguyệt Hạ vừa ăn vừa nói, "Mạc Linh thân thuộc nhất với thành phố S.Cô ta cũng hận em như thế, chắc chắn sẽ tìm cách hãm hại em."
Nguyệt Hạ không có chút hối hận nào vì những việc mình đã làm.
Nếu trách chỉ có thể trách Mạc Linh không biết thân biết phận mà thôi.
Người như cô ta mà cũng xứng với Hoàng Quân? Nằm mơ
Nguyệt Hạ ăn uống xong, chị Phương nhanh chóng dọn dẹp đồng thời cũng xử lý luôn đống canh trong cặp lông.
Nguyệt Hạ nằm trên giường chán nản bắt đầu lướt mạng.
Tin tức mới nhất là chuyện có một ả diễn viên phụ nào đó bám víu vào Hoàng Quân, giả vờ vô tình ngã vào người anh.
Hoàng Quân khi ấy không biết thực sự không kịp tránh hay như thế nào mà trông như hai người đang ôm nhau.
Điều này khiến Nguyệt Hạ thấy chán ghét vô cùng.Lũ sâu bọ kia mà cũng dám bấu víu lên Hoàng gia, không có cửa đâu.
"Chị Phương, nhanh chóng hạ bệ con ả khốn khiếp kia đi.Em mới vào nhà họ Hoàng còn chưa được nửa năm.Con bé đó đã muốn cắm sừng em.Nằm mơ!", khi chị Phương bước vào, Nguyệt Hạ tàn nhẫn nói.
"Chuyện này Hoàng Quân xử lý rồi.Chị không nhúng tay được", chị Phương trả lời.
"Không đi được chính đạo chẳng nhẽ chị không còn cách khác?"
Nguyệt Hạ tức giận "Chị có cần em dạy chị không?"
Chị Phương gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi đi ra ngoài.Bà cô này ngày càng khó hầu hạ.
Chị Phương không hiểu Nguyệt Hạ bị làm sao nữa, càng ngày tính tình càng kỳ quái.
Sự cố chấp của Nguyệt Hạ với Mạc Linh cũng khiến chị lo lắng rất nhiều.
Nguyệt Hạ ở trong phòng một mình cảm giác chán nản xâm chiếm toàn thân.Hình như không ai quan tâm đến cô cả, cô như bị thế giới bỏ lại vậy.
Thật là chán chết mà tất cả là tại cái thai chết tiệt kia.Nếu là thai bình thường cô không nói làm gì nhưng đây lại là thai lưu, thai lưu, không giải quyết được vấn đề gì cả.
Đúng lúc này, điện thoại của cô reo vang.
Mẹ chồng gọi đến.
Nguyệt Hạ chán ghét rất muốn không nghe điện thoại.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn bất đắc dĩ nhấc máy lên nhẹ giọng nói: "Mẹ ạ"
"Con uống canh chưa? Canh đấy mẹ bảo người hầm gà với táo đỏ.Nếu con thích ăn, lần sau mẹ bảo người nấu cho", bà Nag vui vẻ nói.
"Con uống rồi, ngon lắm ạ", Nguyệt Hạ nhẹ nhàng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!