Cuối cùng, Nguyệt Hạ diễn tròn vai rồi cúp điện thoại, Với người mẹ chồng này, Nguyệt Hạ chỉ cảm thấy phiền thôi.
Lúc nào cô cũng cân dỗ dành dành, nịnh nọt bà ấy.
Mà bà mẹ chồng này cũng chẳng có tác dụng gì, suốt ngày chỉ biết ăn và chơi bời không làm được việc gì ra hồn.
Đã vậy lại thêm đứa em gái lúc nào cũng coi trời bằng vung, luôn tự cho mình là nhất nữa.
Lệ Thủy tính cách cũng giống mẹ mình, ham chơi biếng làm.Nhưng con bé này còn khó đối phó hơn cả mẹ chồng, không phải lúc nào nịnh nọt nó là cũng xong chuyện cả.
Rồi cả chồng của cô nữa.
Khi chưa có được Hoàng Quân, Nguyệt Hạ luôn nghĩ anh ta là ánh trăng, là bạch mã hoàng tử của mình.
Nhưng đến lúc lấy vê cô mới biết mấy thứ đó quá hão huyền rồi.
Hoàng Quân rất bận.Anh ta khó lòng chăm sóc cô như trước đây được.
Lúc nào cũng công việc và công việc.Khi về nhà Hoàng Quân cũng chẳng có mấy thời gian dành cho cô.
Đôi lúc, Nguyệt Hạ không biết bọn họ có phải đã kết hôn nữa không.
Cuộc sống hiện tại của cô chẳng như mơ, thiếu đi rất nhiều sự lãng mạn, ân ái lại nhiều hơn sự xa cách mệt mỏi.
Ngay như lúc này, Hoàng Quân cũng phải đi công tác, không thể ở bên cạnh cô.
Càng nghĩ Nguyệt Hạ càng thấy chán nản.Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra.
bà Tiền bước vào.
Đối với Nguyệt Hạ, bà luôn cố gắng giáo dục con bé một cách tốt nhất đồng thời cũng rất kỳ vọng vào con bé.
Cuộc hôn nhân giữa Nguyệt Hạ và Hoàng Quân khiến bà rất vui vẻ.
Nguyệt Hạ không chỉ cướp được người trong lòng của Mạc Linh mà còn trở thành bà chủ tương lai của nhà họ Hoàng.
Cũng vì lẽ đó, những vị phu nhân khác thấy bà cũng phải nể mặt một hai, không xải xói, mỉa mai như trước nữa.
"Mẹ đến đây làm gì thế?" Nguyệt Hạ bực dọc nói.
Trước mặt trợ lý và mẹ mình Nguyệt Hạ mới có thể tỏ thái độ như vậy được.
Còn trước mặt tất cả những người khác cô chỉ có thể đeo lên một tấm mặt nạ hoàn hảo mà thôi.
"Con thu lại biểu cảm của mình đi", bà Tiên dặn dò "Con phải nhớ trước mặt bất kỳ ai cũng không được lộ vẻ mặt này"
Lúc trước, Nguyệt Hạ trong mắt bà rất hoàn hảo.
Con bé biết diễn kịch cũng biết cách giấu đi vẻ mặt tức giận hay những cảm xúc xấu xí của mình.
Nhưng không hiểu sao gân đây Nguyệt Hạ lại khó có thể kiềm chế được.
Không dưới một lần, bà đã nhìn thấy vẻ mặt này của con mình.
Nếu để nhà họ Hoàng hoặc chồng bà thấy được, mọi chuyện sẽ rất rắc rối.
Không biết có phải vì mất con nên tính cách con bé mới thay đổi nữa hay không.
"Chẳng nhẽ với mẹ con cũng phải giữ kẽ sao?"
Nguyệt Hạ tức giận nói.
Bà Tiên thở dài ngồi xuống cạnh giường an ủi: "Mẹ không bảo con không được giải tỏa cảm xúc.
Nhưng bệnh viện không phải nơi an toàn, tai vách mạch rừng nếu người khác nhìn thấy sẽ không hay, nhất là nhà chồng con."
Nguyệt Hạ biết lời mẹ mình nói là đúng nhưng vẫn cảm thấy bực tức.
Cô châm chọc: "Mẹ không biết mẹ chồng con hiện giờ còn đang đi đàn đúm với bạn bè.Anh Quân thì đi công tác.Đứa em chồng thì không bết mấy ngày nay đã bay lắc đến chỗ nào rồi còn không thèm vào thăm con một lần.Bố chồng và đứa em trai chồng kia thì càng không phải nhắc đến.Bọn họ không một ai thèm quan tâm con."
Bà Tiên nghe vậy vội khuyên nhủ: "Con đừng trách Hoàng Quân.Nó đứng đầu cả một tập đoàn lớn, chuyện bận rộn là đương nhiên.Chỉ cần con còn giữ được trái tim nó thì không phải lo.Những người khác trong nhà cũng chỉ là phụ thôi.Con chỉ cần đừng để họ chán ghét là được."
"Mẹ nghĩ nếu không phải vì địa vị nhà họ Hoàng thì con còn chịu đựng sao?"
Nguyệt Hạ bĩu môi "Mà con ranh kia vậy chưa tìm được ạ?"
"Bố con đang tìm nhưng chưa có tung tích gì.Hoàng Quân cũng tham gia, hiện vẫn đang phải chờ", bà Tiên trả lời.”Nhưng con yên tâm đi sớm hay muộn thì cũng tìm được nó thôi.Con bé ấy không có tài cán gì lại không có chỗ nào để đi, không ai giúp đỡ.Nó sẽ sống được chắc?"
"Ngày nào nó còn chưa vào viện tâm thần thì con còn chưa yên tâm", Nguyệt Hạ nghiến răng nói "Những chuyện con đổ tội cho nó dù không có bằng chứng rõ ràng nhưng con sợ nếu nó quay trở lại sẽ làm ầm lên.Nhóm blogger rất thích những tin tức kiểu này mà con đang trong giới giải trí.Rất nhiều người sẽ muốn hạ bệ con"
"Con đừng lo lắng, nó không làm được chuyện gì đâu.Chỉ cần nó xuất hiện sẽ lập tức bị bắt được", bà Tiên an ủi, "Mà con cũng cần cố gắng giữ lấy tâm của chồng mình vào.Thằng Quân có thể không có ý nhưng những người xung quanh nó thì không.Sức hấp dẫn từ tập đoàn SL quá lớn, không ít người muốn bò lên giường nó đâu.Cách tốt nhất là con nên sớm có thai.Có con cái trong tay nhà họ Hoàng sẽ đứng về phía con"
"Hiện giờ con không muốn có con", Nguyệt Hạ thẳng thừng, "Mẹ cũng biết hiện giờ sự nghiệp của con đang phát triển.Nếu có con, mọi thứ rất có thể sẽ sụp đổ.Ít nhất cũng phải giữa năm sau."
"Chuyện này mẹ không can thiệp chỉ là nhắc nhở con thôi", bà Tiên nhắc lại, "Con đã tốn biết bao công sức để vào nhà họ Hoàng thì cố gắng mà giữ lấy.Rất nhiều người ở ngoài đang lăm le vị trí ấy"
"Mẹ, mẹ làm thế nào khống chế được bố vậy?" Nguyệt Hạ tò mò hỏi.
Cô không biết mẹ mình làm cách nào mà vẫn giữ chặt được bố Sơn bao nhiêu năm qua.
Bản thân bà cũng ngồi vững cái ghế nữ chủ nhân của nhà họ Nguyễn.
Bà Tiền nghe vậy bật cười nói: "Bố con ban đầu yêu mẹ nên mới có con.Nhưng sau đó, khi mẹ của Mạc Linh mất, ông ấy cũng chưa có ý định dẫn mẹ về nhà luôn vì lo cho Mạc Linh.Nhưng đàn ông trên giường thì dễ bị dụ dỗ, dễ bị kiểm soát.Sau vài lần, bố con đồng ý.Sau này, mẹ sinh cho ông ấy thêm một đứa con trai, địa vị vô cùng vững chắc.Trước mặt ông ấy, mẹ luôn nhẹ nhàng, để mặc Mạc Linh bắt nạt.Do đó, ông ấy rất yêu thương mẹ"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!